Friday, March 9, 2012

Phóng tác.

Khoảng 20 năm trước, có một thứ vô cùng quý, đáng giá nghìn vàng. Tuy nhiên, theo sự trượt dốc của thời gian, tỉ giá đương thời ở phố thị của bây giờ rẻ bèo, chỉ khoảng vài triệu, lại được bày bán nhan nhản. Hàng fake 1, fake 2 hay fake 3 gì đều có hết, mà lại vô cùng tinh vi, nếu không phải dân chuyên sưu tầm thì khó mà nhận ra. Và dĩ nhiên, hàng "auth" thì khan hiếm.

Người không có thì nhún vai tặc lưỡi cho qua và tự AQ với lòng mình, "Đấy là dành cho người có điều kiện."

Người sở hữu thì mặt vênh lên đến trời, ra vẻ ta đây phải "thế nào" thì mới có được 
 (mà đâu có khi bị lừa "mua" nhầm hàng fake).

Người tầm thường thì vật vã, dằn vặt với bản thân vì "không thể có được 
".

Người khôn ngoan thì biết rằng 
, cứ cho là đặc biệt đến mấy, rốt cuộc cũng chỉ là một công cụ để thỏa mãn sự hiếu thắng và vị kỷ của bản thân. Không phải là họ không thích hàng "auth", nhưng họ biết rằng cũng như trong thời trang, một chiếc Hermes Kelly hay Bottega Veneta không thể đại diện cho đẳng cấp hay sự sang trọng, và sẽ mất đi giá trị nếu không được sử dụng phù hợp với hoàn cảnh và outfit. Và một chiếc túi ở flea market cũng có thể được pull off like a million bucks bởi một người khôn ngoan.

Dĩ nhiên, dùng hàng "fake", hàng "auth" hay hàng "không tên tuổi" là phụ thuộc ở mỗi người. Điều quan trọng là họ nhìn nhận 
 như thế nào. Và quan trọng hơn nữa, là họ sử dụng  như thế nào.