Sunday, March 14, 2010

wish you were here.

mưa rả rích từ sáng hôm qua đến giờ, khiến dự định tận hưởng một ngày yên bình tan thành sương khói. có một lúc nào đấy, tôi nghĩ rằng mình đã bắt đầu yêu new york, một new york bên ngoài times squares và fifth avenue, còn là jazz, hội họa và những đại lộ nối liền đôi bờ sông tới đường chân trời. rảo bước trên những con đường ở new york khiến tôi cảm nhận rất rõ, mình là một người phụ nữ tự tin và mạnh mẽ. (rất khác với boston, nơi tôi vẫn thường nhẩn nha và tận hưởng từng bước chân và cảnh vật xung quanh mình).

hơn 3 năm trước, tôi từng rất sợ new york, vì tất cả hành trang cho chuyến đi đầu tiên chỉ là một tâm trí lạc lõng (*absent mind*) và một trái tim tan vỡ, mặc dù theo thời gian, cũng được lấp đầy dần bằng một câu chuyện mới. nhưng sự ám ảnh về nỗi cô đơn thì vẫn đeo bám tôi đến tận bây giờ. hơn 3 năm trước, đó là nỗi cô đơn tôi giữ cho riêng mình. bây giờ, tôi lại nhìn thấy nỗi cô đơn ấy qua những con người nơi đây. người lê lết ở những bến tàu xe. người hát rong. người chỉ nói một mình. người bất động. tôi không hẳn là thương hại họ, mà chỉ cảm thấy chạnh lòng. thế là tôi quay sang nói với Annie, "Tao chẳng thích NY mày ạ, nó rộn ràng nhưng cũng phức tạp quá. Nó khiến mình phải nghĩ." cũng chẳng rõ tôi thực sự nghĩ về điều gì, nhưng tôi bị thôi thúc mạnh mẽ phải vượt qua "comfort zone" của mình, ngồi lại lắng nghe và nói chuyện với họ, nhìn và hiểu họ bằng một con mắt khác. để tôi không phải lệ thuộc vào những "conventional views" mà quay đầu khỏi những thân phận khổ hạnh. một người bạn thân của tôi từng nói với tôi rằng, "I believe in you - not what you do, but who you are." một người bạn khác thì nói, "I hate it when people use the word "weird" to describe a personality. Nobody is weird; they are just different from the common senses." và tôi nghĩ họ nói đều đúng. tôi cũng muốn đối xử như vậy với những con người xung quanh tôi, để sống một cuộc sống judgment-free, để học cách xử thế bao dung và nhân tính.

cũng không hẳn là tình cờ, tôi nhớ syd barrett và pink floyd đến da diết. tôi nhớ cái trạng thái thả lỏng mình, ngồi trên sân thượng một ngày mưa, bật wish you were here. thầy giáo của tôi từng nói, "cuộc sống là một vòng tròn. sống gì thì sống, đừng làm méo vòng tròn ấy. một vòng tròn là quá đủ để con người ta tung hoành. nhưng vẫn phải có những giới hạn để không phá vỡ nó". và wywh là bản nhạc duy nhất có thể kìm hãm tôi trong vòng tròn cuộc sống ấy. người ta ngỡ rằng mình đã có tất cả hạnh phúc trong tay, nhưng mọi thứ dần dần hiện ra chỉ là phản chiếu của những ảo vọng, mà ta (cố tình) không nhận ra.

did they get you to trade your heroes for ghosts?
hot ashes for trees
hot air for a cold breeze
cold comfort for change
did you exchange a walk on part in the war for a lead role in a cage

đó là một trong những lời ca buồn và ám ảnh nhất mà tôi từng nghe. nhưng nó cũng làm tôi nhận ra cái infinite complexity của sự thật hiển hiện. đức phật dạy rằng không phải lúc nào sự vật cũng phải rõ ràng trắng đen. phải nhìn và hiểu những mối quan hệ nhân quả ràng buộc xung quanh sự vật ấy, vì rốt cuộc, hiếm có thứ gì trên đời có thể tồn tại độc lập. có lẽ vì thế mà title của bản nhạc là "wish you were here" chăng?

viết cái blog ẩm ương này trong lúc vừa nhận được một cái thư reject nữa. thất vọng thì có đấy, nhưng tôi không để mình nản lòng như trước nữa. dù có thế nào, tôi cũng không được tự hạ thấp mình. on the other hand, tôi càng không được để mình bị "obscured" bằng ảo vọng. điều tốt nhất mà tôi có thể làm bây giờ có lẽ là tiếp tục mindful living mà thôi.