Saturday, November 26, 2011

because i fell in love with you in the winter.

The arrival of an early winter-
makes the wind colder, closer
And unconscious!

At the corner of a Starbuck's
You and Me and something else named Love
Snowflakes fall as the music calls
Jazzy sounds and some other unknowns
Into the hearts,
of mellow whispers.
Two paper-cups, taken two people
Whilst all distances become invisible
We're no smoke, no scent, no flavor
But the café ain't that original
The café ain't yet over.

So,
when the season begins to chill
I'll live my life somewhere else-
somewhere unstill
where the wind-chime dwells and the stardust melts
Another moment I could ever yearn.
But just whether, whether everything stumbles
Touch my hand,
remind me of the winter
Hold me tight,
tell me about the weather
Then You and Me will Love surround.
So that when the music swings,
I will love you, unlike the same.
So that when the bird jings,
I will love you, yet again.

Sunday, September 25, 2011

Mẹ và con và những nỗi cô đơn

Vài ngày trước khi con bay, mẹ lên phòng con và thấy mấy cái váy mới. Out of nowhere, mẹ bỗng dưng trầm ngâm nói, “Mẹ cảm thấy con cứ cố tỏ ra mạnh mẽ và độc lập, nên chẳng bao giờ hỏi ý kiến mẹ chuyện gì nữa.” Chắc cũng chẳng phải vì mấy cái váy con tự đi mua mà mẹ lại nói vậy. Có lẽ chỉ là một phút outburst sau vô số những disconnection giữa mẹ và con trong suốt 8 tháng trời.

Nhà mình nói chuyện rất hay; bạn bè con hay họ hàng đến nhà đều khen thế. Mẹ có tài xổ thơ, bố có good sense of sarcasm, cộng thêm cái tưng tửng của bọn con - nhà mình make a fierce team. Nhưng sau khi những conversation về vô số chủ đề ấy tàn đi, dường như mỗi người lại lặng lẽ trở về những cảm xúc và suy tư riêng của mình. Ít nhất là con. Con biết mẹ vẫn cố gắng hiểu con, vẫn lên phòng con mỗi tối. Nhưng tất cả những gì con làm được chỉ là kể cho mẹ công việc của con tiến triển thế nào, con được trường nào nhận, offer bao nhiêu tiền, rồi bình luận thằng này con kia với mẹ... Mẹ lại so sánh con với chị con, rằng Q.A vẫn chia sẻ với mẹ những chuyện khó khăn ở công ty, với đồng nghiệp, rồi kể chuyện bạn bè... tại sao con không như thế. Có lẽ vì con là con gái út của cả nhà, đã quen làm theo ý mình từ khi còn 3 tuổi, thích nổi loạn, tự do và rong chơi. Có lẽ vì con giống như một quả bóng bay, chỉ chờ bố mẹ buông tay là vi vút lên trời cao. Mà có lẽ, đơn giản, vì thời gian trước đấy, con đã vô tình học được cách đối chọi với sự cô đơn. Một cách kém lành mạnh nhất, đó là biến nỗi cô đơn thành một phần cuộc sống và tính cách của mình. Con bắt đầu tự tìm niềm vui cho mình mà không cần người đồng hành và chia sẻ. Và con vẫn sống tốt.

Có khoảng thời gian 2 tháng trời, đêm nào con cũng khóc. Lúc đầu tim còn nhói lên vì đau, cả người còn nóng lạnh lẫn lộn, dần dần rồi chỉ một suy nghĩ chớp qua đầu thôi cũng đủ để mất tự chủ cảm xúc. Lúc đầu còn nằm cả tiếng đồng hồ với nào là hoang mang, dằn vặt, dần dần rồi chỉ còn 5, 10 phút, rồi con lại trở về trạng thái equilibrium rất nhanh với đủ thứ entertainment xung quanh… Dưới nhà, bố vẫn thức xem bóng đá, mẹ thì đã ngủ từ lâu. Còn con, không còn là đứa bé lớp 11, nửa đêm chui vào chăn, rúc vào người mẹ mà khóc vì điểm SAT kém nữa. Con vẫn kể hết cho mẹ mọi chuyện đang xảy ra. Chỉ có điều, con kể cho mẹ bằng cái giọng bất cần, vô lo, nửa đùa nửa thật, cái giọng mà con vẫn dùng trong các bữa cơm chính trị chính em của nhà mình. Con muốn mẹ thấy rằng con đang vui vẻ chấp nhận những chuyện đang xảy ra. Mẹ con mình đều là phụ nữ; có thể mệt mỏi, áp lực hay đau đầu với những nỗi lo cơm áo gạo tiền thường nhật, nhưng có lẽ chỉ những emotional breakdown mới làm mình đau và suy sụp. Thế nên mẹ con mình phải phân công lao động công bằng. Mẹ gánh nỗi lo thứ nhất, còn con chịu nỗi lo thứ hai. Con vẫn nghe mẹ kể chuyện về công việc bận bịu hàng ngày; và vẫn masochist với bản thân mình, vẫn ngoan ngoãn khóa mình trong cái lồng cô đơn sau những buổi tối đi bar, nghe nhạc, Polygon, tán phét, hút thuốc, bia rượu, trà chanh, lẩu bò, nem nướng, Chim Xanh… 

Nhiều khi con tự hỏi, chuyện gì đã xảy ra với con? Từ một đứa "sống trên mọi thứ" hồi cấp 2, một đứa tưng tửng đến mức mà nhiều người bảo "nhìn là thấy vui" hồi cấp 3, một đứa cứ mỗi khi buồn lại hát lên vài câu để trấn tĩnh lại mình hồi đại học, đến một đứa pessimistic như bây giờ. Nhiều khi con tự hỏi, nếu con kể hết với mẹ những suy nghĩ trong đầu con, mẹ sẽ phản ứng thế nào? Mẹ sẽ hoảng lên mà mắng con nghĩ quẩn, hay mẹ sẽ lo lắng đưa con đến psychiatrist, hay mẹ sẽ ôm con vào lòng mà khóc. Con không mạnh mẽ được như mẹ. Sau bao nhiêu khủng hoảng và mất mát, mẹ vẫn đứng vững, vẫn lạc quan, vẫn hát vang nhà mỗi khi làm bếp. Còn con, mới có một nỗi đau nho nhỏ, mà đã dramatize hết cả lên, đã insecure với cuộc sống của mình, đã doubtful, đã để nó ám ảnh trong đầu mình đến tận bây giờ rồi. Dù con biết, vẫn có những đêm mẹ mất ngủ, vẫn có những cơn tiền đình, vẫn có những lúc nhớ 2 con gái đang ở xa. Con vẫn nghĩ rằng mẹ con mình như cùng một tâm hồn, con không cần nghe mẹ nói và ngược lại. Khi con nhìn vào gương, con vẫn thấy một phần kiên cường và ung dung của mẹ. Bọn con là sức mạnh tinh thần của bố mẹ. Con hạnh phúc thì bố mẹ cũng yên lòng. Con chỉ cần như thế. 

I know that we don't talk
I'm sick of it all
Can you hear me when I sing?
You're the reason I sing
You're the reason why the opera is in me
(-U2)
Mẹ à, con gái ở xa nên phải học cách đối đầu với cuộc sống một mình thôi. Cuộc sống giống như cái hộp chocolate hình chai rượu mẹ vẫn hay mua vậy. Một khi con có trong tay thì con sẽ ăn cho bằng hết. Con không biết viên chocolate tiếp theo con ăn sẽ có nhân rượu gì. Nhưng mẹ đừng lo khi có một loại rượu lạ mà con không biết, vì mẹ đã dạy con điều căn bản nhất là uống rượu rồi. Còn lại con sẽ phải tự trải nghiệm cho mình thôi. Đau con phải tự chịu, say con phải tự chịu.

Mẹ cứ giả vờ như con đang ngồi trên một cái đu, mẹ nhé. Cứ tưởng tượng như con đang đu thật cao và xa khỏi tầm với của mẹ. Con sẽ hét lên vì thích thú, hoặc nhắm tịt mắt lại vì sợ. Mẹ cứ lo lắng đi; chừng nào chân con vẫn còn chạm đất mỗi lần đu hạ xuống thì con vẫn sẽ chẳng quan tâm đến nỗi lo của mẹ. Nhưng nếu có lúc nào đấy, con ngã văng ra khỏi đu, đập đầu xuống đất, tay chân bầm dập rã rời, thì con sẽ lết thết về với mẹ. Đó là lúc con cần mẹ đứng đằng sau để đẩy đu cho con. Bởi vì đó là lúc con không còn muốn, và không thể đương đầu với mọi chuyện một mình.

Thursday, July 21, 2011

my midnight inspiration

or, as my parents and neighbors call it, "that noise".



the only song by Uyen Linh that I actually hit the "replay" button.

Wednesday, July 13, 2011

"the everlasting passion-inspirer"

this is almost the best thing that could ever happen to an amateur blogger such as myself ;)

Just dropped by your page and am so amazed and inspired by your writing. I know I have said a lot about how I love your writing but I still wanna state it not one but many many more times, I LOVE your writing. love every word, every sentence of yours. I can feel the love, the passion, the burning desire, even the desperate sadness, the longing loneliness. All I can say is that your writing is LIFE.

and the best thing is, it's not the only message with the similar content.

Sunday, July 10, 2011

một câu chuyện mùa hè


~ viết lại trong một tối trăn trở về con đường mình chọn.

Đó là một ngày hè nóng nực - nóng đến nỗi có thể làm khô rát bất cứ tâm hồn uể oải và ủ rũ nào. Chỉ có một khu phố nọ, nơi mà cháy vì Mặt Trời là chưa đủ. Người ta truyền nhau rằng, ở đó còn có những tâm hồn đang cháy rực lửa. Và thế là, mặc kệ cái thân xác đang đầm đìa mồ hôi, tôi cứ thế đi mà không biết rằng đám lửa ấy rồi sẽ lan sang chính mình.

Tôi đi xin học guitar, với hộ tống của mẹ và “bảo trợ” của chú Tân Hàng Bạc.

Lọt thỏm giữa phố Lò Sũ nhộn nhạo đến nhức nhối là một quán bar nhỏ, mở cửa suốt ngày chả ngại ngần ai. Quán được chia làm hai phần, bên ngoài là nơi những gã tây đêm đêm tụ tập rượu chè. Khi trời còn đang sáng trưng đủ để nhìn thấy mặt nhau, đến một cái bóng cũng chả thấy, chỉ có cô phục vụ ngồi phủi bụi cho cốc. Cách đó gần nửa bức tường, chẳng có một "door" để những kẻ tò mò ngoài cuộc "knockin' on"... cũng đủ để tạo thành một thế giới khác. Cũng có thể gọi là một thiên đường, nếu trong tâm tưởng ta tin rằng những người ở nơi ấy là thiên thần. Hoặc chỉ đơn giản, nếu tự những con người trong ấy coi đó là chốn thiên đường của riêng mình.

Họ gồm 6 người, nếu kể cả cái anh chàng đang ngồi xem có cái vẻ rất thư sinh kia. Tôi đến ngồi cạnh anh, nhờ anh giới thiệu 4 người còn lại. Người duy nhất tôi đã nghe danh trước khi gặp mặt là chú - tay lead guitar bậc nhất đất Kẻ Chợ năm nào - Vinh "xiêm". Và họ - cây đại thụ của Rock Hà Nội - Đại Bàng Trắng.

Còn anh, sau đó tôi mới biết là Kao Vân - tác giả của những bài phân tích âm nhạc sâu sắc trên báo HHT mà tôi từng mê mẩn, người đầu tiên đã dạy cho con bé 6 tuổi biết thế nào là Rock, là Jimi Hendrix, là Kurt Cobain. Những con người tôi ngưỡng mộ và nghe danh từ lâu, đều đã qui tụ về đây. Chẳng bao giờ tôi quên được ngày hôm ấy.

Ngày hôm ấy, ĐBT đang chơi “Phiên khúc mùa đông”. Mãi về sau này, tôi mới nghe bản gốc của Steel Owl. Nhưng những giai điệu và thanh âm sống ấy, thì chả bao giờ tôi quên được. Như thế nào ý nhỉ... "Nước mắt ấy, đã lau khô rồi... Đôi môi ấy, đã quên tiếng cười"... Rồi cả những dòng guitar solo... có cái gì đó bất tận như một dòng suối. Lại có cái gì đó hơi khựng lại, như một tiếng nấc, một tiếng đứt quãng.

Bản nhạc kết thúc. Có người ra ngoài uống nước, có người hút một điếu thuốc và tiếp tục tập một mình, còn chú đến chỗ chú Tân, mẹ tôi, và tôi. 3 người lớn nói với nhau cái gì đó, chắc hẳn là liên quan đến tôi. Tôi vẫn tự hỏi liệu chú Vinh có thấy "lạ" không, khi cái nghề cái nghiệp của chú vốn là một ông nghệ sỹ, vậy mà bây giờ phải "nhận đơn xin học" của một phụ huynh cho con cái, như một ông thầy giáo thực thụ. Bởi chú chẳng bao giờ muốn là một ông thầy giáo cả. Những đứa chơi guitar và tập tọe lập band, đến xin chú "chỉ bảo" thêm, chú từ chối. Những gã sinh viên cũng biết chút đàn đóm đến xin học, chú gạt phắt. Vậy mà rốt cuộc trong đám đệ tử ít ỏi của chú, lại lọt tôi - một con bé có chút nhạc cảm nhưng chả biết cái quái gì về guitar.
* * * * *
Chủ Nhật tuần ấy, bố đưa tôi đến nhà chú học. Xa tít tắp, đến cái tên phố tôi cũng nghe lần đầu. Thực chất, đó cũng chỉ là một căn nhà cấp 3 thuê chung một cái sân với hai căn hộ nữa. Bố tôi, chú Tân và chú nói chuyện, những câu chuyện tầm phào chả bao giờ thiếu của những người đàn ông quán nước. Những tâm tình về cái nghiệp, cái đam mê, những chia sẻ về đàn đóm… Bố tôi, người một thời cũng để kiểu tóc hippie, cũng điên lên với những Beatles, những CCR; người đến bây giờ vẫn cùng 2 đứa con gái hát rống lên "24 years I've been living next door to Alice"... ông gật gù, ông hưởng ứng và ông cũng có vẻ thích đấy... nhưng tôi hiểu ông chứ. Cái thời ấy với bố có lẽ đã qua lâu rồi. 20 năm về trước, họ đều là những chàng trai trẻ, với những khát khao được vùng vẫy tự do, những trò nổi loạn điên rồ... nhưng con đường họ đã chọn, đang sống và sẽ đi nốt suốt cuộc đời, dường như có quá nhiều nắng, gió, và cát bụi hay sao?

Một tuần sau đó, tôi một thân một mình đến Lò Sũ. Buổi học chuyển địa điểm. Chuyển thời gian. Có một chút cảm xúc, cũng thay đổi. Không cố tỏ ra bạo dạn nữa. Bởi trong căn phòng kì lạ ấy, có đến hơn chục người đàn ông, tuổi tác chắc đều tầm 25 trở lên, có người trọc đầu mà cũng có vài kẻ tóc dài đến quá lưng. Còn lại là tôi – một đứa con gái 14 tuổi, ngơ ngác đến tội. Dù qui tắc của giới rock là tôn trọng sự riêng tư của người khác, sự xuất hiện của tôi hẳn cũng gây cho mỗi người một cảm giác là lạ, ở nhiều mức độ khác nhau. Những con mắt liếc qua, những cái nhìn soi mói. Vài cái mỉm cười xã giao, vài lời trò chuyện không làm tôi bớt cái cảm giác lạc lõng. Có lẽ tôi khác họ?

Nhưng đó không phải tất cả. Tất cả, với tôi, không chỉ là tất cả những gì tôi nhìn thấy.

Từ ấy trở đi, tôi sống chỉ vì ngày Chủ Nhật. Từ thứ Hai đến thứ Bảy, tôi say sưa tập đàn – những đầu ngón tay chằng chịt vết hằn của dây sắt. Nhưng nào có xá gì; tôi còn bận mơ tưởng đến cái ngày mình được solo November Rain, solo Highway Star với thân thể và tâm cảm của riêng mình…

Ở con phố Lò Sũ ấy, tôi học được nhiều hơn là những bài tập ngón hay búng dây. Tôi thích nhìn cái cảnh mọi người cùng nhau bình phẩm về con đàn Fernandes màu xanh dương của tôi, khen dáng đẹp, dây căng... Tôi yêu nó hơn lúc nào hết, khi chú Tân (và cả tôi) đều có ý để hai thầy trò đổi đàn, và chú từ chối, không phải vì không thích đâu, "Thôi, để nó dùng đàn mới cho sướng. Dùng đàn cũ của em sợ nó tủi!"

Nhưng giá mà tôi có thể đổi đàn cho chú, nâng niu nó để nhận thấy rằng tiếng đàn hay đâu chỉ nhờ dây đàn đẹp và căng. Và một tiếng rung động của đàn, cũng đâu chỉ nhờ một bàn tay run rẩy.

Tôi thích nhìn họ bắt bài, sửa cho nhau từng nốt nhạc mà tôi cứ ngỡ là đã chuẩn lắm rồi. Tôi thích nghe họ nói chuyện về John Fogerty, về Eric Clapton, về The Eagles, về Joe Satriani. Thích (thầm) cả cái lúc họ hơi ngạc nhiên khi thấy tôi cầm đàn tay trái. Dù đó chỉ hoàn toàn là bản năng, và tôi vẫn phải tập cầm và đánh bằng tay phải. Dù có ai đó ví đùa tôi là Jimi Hendrix...

Và dần dần, những nụ cười chào đón của họ với tôi, trở nên ấm nồng và toả sáng hơn bất cứ chùm nắng nào trong cái ngày hè nóng nực ấy. Cái lúc họ giúp tôi học, khi Cường Bồng chỉ cho tôi một đoạn nhạc khó và gật đầu hài lòng khi ngay sau đó tôi giải quyết được trơn tru, hay khi tay trống nói rằng tiếng đàn của tôi có nét riêng. Nhưng sung sướng nhất là khi chú Vinh nói rằng tôi có năng khiếu. Với một người kỹ tính như chú, đó không chỉ là một lời khen, mà còn là một thách thức.

Dù đó cũng không phải tất cả. Tất cả, với tôi, không chỉ là tất cả những gì tôi nhìn thấy.
* * * * *
Đại Bàng Trắng là một huyền thoại của Rock Hà Nội, nhưng cái thời hoàng kim của những năm 90s thế kỷ trước đã qua lâu lắm rồi. Họ không phải những người hoàn hảo. Vẫn có những nỗi lo cơm áo gạo tiền thường nhật. Muốn mua một con đàn mới cũng phải vay mướn chạy vạy. Vẫn thỉnh thoảng đùa nhau chuyển hướng sang Punk để hút nhiều khán giả hơn. Thế nhưng - họ lại làm được những điều mà nhiều người chẳng thể làm được. Chẳng có căn phòng tập chật chội nào có thể bó buộc và tù túng được họ, để khi đã quá nửa cuộc đời, họ vẫn sống với tất cả đam mê và ham muốn như thưở nào. Có mấy chàng trai trẻ với những khát khao tự do, với những trò nổi loạn điên rồ... được như họ, vượt qua được con đường đầy nắng gió ấy mà không bị ám bởi những cát ấy và bụi ấy?


Còn mọi chuyện với tôi, chỉ kéo dài được gần 2 tháng. Mẹ tôi sợ rằng tôi đang chìm đắm vào cây đàn guitar mà quên mất cái “nhiệm-vụ-chính-là-học”, rằng tôi đang mê muội trong một thế giới không dành cho mình. Thế là, lại một lần mẹ đến và xin nghỉ học. Mẹ nói, nói rất nhiều, và hẳn chỉ có chú Tân nghe mà thôi. Còn chú ư? Không, chú chỉ ừ hử cho có lệ. Chú nhìn những đám khói thuốc trôi hững hờ qua cốc trà xanh, cũng bằng một ánh mắt hững hờ như vậy.

Nhìn chú Vinh lúc ấy, tôi lại nghĩ đến một câu mà một người trong ban nhạc đã nói với tôi, "Cuộc sống là một vòng tròn. Sống gì thì sống, đừng làm méo vòng tròn ấy. Một vòng tròn là quá đủ để con người ta tung hoành. Đừng cố phá vỡ nó." Nhưng có lẽ với chú, vòng tròn ấy cũng chỉ như những vòng tròn của khói thuốc mà thôi. Cứ từng vòng tròn, sinh ra và tan đi, tất cả cùng trong một thoáng.

Sau này, nghe mọi người kể lại, tôi mới biết rằng chú đặt nhiều niềm tin vào tôi, rằng tôi sẽ trở thành một guitarist chuyên nghiệp, kế tiếp con đường của chú. Nhưng còn có nghĩa lý gì nữa? Chú mất một đứa học trò, rồi sẽ có một thằng đệ tử tài giỏi hơn nhảy vào. Còn tôi - nhiệt huyết mới chớm lên đã bị dụi tắt, thì cái gì sẽ thay thế được đây? Tôi rồi cũng sẽ lại như bao con người khác, cũng những khát khao được vùng vẫy tự do, cũng những trò nổi loạn điên rồ... nhưng tôi sẽ đi một con đường khác. Nắng gió nhiều mà cát bụi cũng nhiều. Để để tôi vượt qua và sống chết với những đam mê rực lửa của mình. Bằng không, tôi sẽ ngồi lại, nhìn những ước mơ vụt xa dần khỏi tầm với bằng ánh mắt của một đứa trẻ con ngước theo quả bóng tuột khỏi tay. Vậy thôi.
* * * * *
Để kể về những ngày ấy, chỉ với tôi, thì cũng đã lâu lắm. Con phố Lò Sũ nhộn nhạo đến nhức nhối... chẳng ai biết ẩn chứa trong nó là những ai, những gì. Cái con bé là tôi, từng thần người ra nghe “Phiên khúc mùa đông”, “Smooth” hay “Con rắn”, cũng không. Đại Bàng Trắng thế nào rồi nhỉ? Liệu họ còn bao giờ tính chuyển hướng sang Punk để hút nhiều khán giả hơn? Đam mê có thể không còn rực lửa, nhưng vẫn âm ỷ lắm mà... Chưa tàn dư đâu, chưa tro bụi đâu.

Chắc họ vẫn miệt mài mỗi ngày thứ Ba, thứ Năm, Chủ Nhật. Miệt mài với 1 lead, 1 bass và 1 trống. Miệt mài những đêm thứ Sáu diễn cho lũ Tây. Với chúng, đó là những ngày cuối tuần. Nhưng với họ... đâu có đơn giản như uống rượu và tán gẫu. Những tấm thảm vây quanh họ, vuông vức nhưng không-trọn-vẹn cho căn phòng. Cái mà họ để lại cho căn phòng 16m2, ngăn cách với quầy bar một bức tường ấy, đâu chỉ là Rock 'n' Roll và Blues. Những níu kéo và ám ảnh giữa cuộc sống và thực tại, đam mê và tất cả…

Thì họ vẫn sống, một cuộc sống bình thường như bao ngày. Nhưng dường như cuộc sống ấy lại quá-bất-bình-thường với cái phố Lò Sũ nhộn nhạo ngoài kia. Hay chính con phố ấy mới bất-bình-thường với họ? Cái gì rồi cũng sẽ qua đi, con người, cuộc đời... có ai ngã mà không chịu đứng dậy. Có ai chịu dừng lại và câm lặng mãi bao giờ?
* * * * *
Những mùa hè sau đấy vẫn nóng nực và khô rát như ngày nào. Tôi đã lựa chọn cho mình một con đường khác, quên dần những bài luyện ngón, chai lỳ dần với tiếng dây đàn rung động. Tôi cũng chẳng âu yếm cây đàn guitar nào như với con Fernandes màu xanh dương nữa.

Nhưng đám lửa mà người ta vẫn tương truyền kia thì có thật, vì nó đã kịp lan sang thân xác và trái tim của tôi rồi.
  
~ Phương / wildrock1989

Sunday, July 3, 2011

Những vụn vặt trong thành phố (part 7)

Hôm trước đưa khách Hà Nội đi chơi, tự dưng nhận ra là mình không nhớ phố Hà Nội bằng địa lý hay hành chính, mà đánh dấu bằng các quán quen và những câu chuyện.

Phố nào cũng thế.

Sunday, June 26, 2011

Những vụn vặt trong thành phố (part 6)

Of all the people I've meet since I returned to Vietnam, you're the only one who didn't ask me what I was doing, or planning to do next with my life.

Maybe "career" had never been in our conversation. Maybe that kind of topic is too... realistic for people like you and me. What the heck do we often talk about?

Or I guess you just didn't care at all, even though I feel we were still keeping track of each other through some other means. Why the heck do we never ask about the happenings in each other's life?


Honestly, I couldn't recall these whats, whys, hows.

 
But the absence of that question alone, makes being with you so right. And that as well, explains why after almost 8 years, you are still such a special figure in my life.

Tuesday, June 14, 2011

chuyện lên đỉnh

"chuyện lên đỉnh" on facebook

1. Nhà cũ của mình là nhà Pháp cổ nên nét kiến trúc rất khác với những ngôi nhà đương đại trong phố, nhất là phần sân thượng rất “mở” và phóng khoáng. Nó không có những chắn song sắt để ngăn trộm cướp “và” cản trở tầm với tới không gian bên ngoài; cũng không có một mái tôn vững chắc để tránh mưa “và” che lấp tầm nhìn tới bầu trời trên cao. Sau này, khi “lơn lớn” lên một tí, mình mới nhận ra những romantic privileges của nó, chứ hồi xưa, một khoảng không như thế chỉ đơn giản là chỗ trú ngụ và rong chơi lý tưởng cho những ngày trốn ngủ trưa. Hôm thì bám vào cái antenna lỏng lẻo ở góc sân thượng để với tay sang cây nhãn nhà bên cạnh vặt lá. Hôm thì đua với anh hàng xóm xem ai trèo sang nóc nhà cuối đường nhanh hơn. Bụi bẩn, trầy xước, nhiều khi là cả máu me… với mình là chuyện muỗi.

2. Bằng một cách nào đấy mà mình đã lành lặn và sống sót đến bây giờ, nhưng những chuỗi ngày leo trèo quăng quật như thế đã cho mình một tình yêu kỳ lạ với độ cao. Đó không phải là thứ tình yêu đem lại sự hứng khởi để chơi những trò mạo hiểm kiểu bungee jump hay skydiving, mà là một tình yêu rất nhẹ nhàng. Khi ấy, mình được ở một tầm cao và xa khỏi thiên hạ nhiễu nhương, yên ổn với chính mình và với gió trời. Và tự do không chỉ tồn tại trong cảm giác, mà hiện hữu trong trạng thái, trong từng cử chỉ và chuyển động của mình.

3. Phải đợi đến cấp 3 thì tình yêu của mình mới có dịp “bùng nổ”. Mình chẳng may chơi với một đám bạn dở chứng thích nổi loạn, và thế là, chẳng hiểu ai lây ai, mà hành trình chinh phục độ cao của (bọn) mình bắt đầu từ đấy. Độ cao ở đây là các thể loại skyscrapers đang nhan nhản trong thành phố. Gọi là chinh phục, vì không phải cứ phăm phăm trèo lên là xong.

4. Cái top đầu tiên mà mình đặt chân tới có lẽ là Vincom. Tòa nhà A là khu shopping và residences, có lối đi riêng rẽ thì khó khăn, chứ tòa nhà B chỉ toàn khu văn phòng, chỉ cần khôn khéo một chút với nhân viên bảo vệ thì cực kỳ accessible. Cũng vì thế mà Vincom là nơi mình leo lên nhiều nhất, nhưng đáng kể hơn cả là lần mình đi cùng Ly, Khỉ, Cheng, Mốc và Lưu. 5 con và 1 thằng - chụp ảnh tứ tung, xong rồi chơi đuổi bắt hay đánh trận giả gì đấy ầm ầm. Cả lũ làm loạn như một lũ trẻ con cấp 1, chỉ khác là sân chơi này ở tít trên tầng thứ 2 mấy của một tòa cao ốc, và trong lúc chơi không sợ ngã, mà chỉ sợ… rơi.

Chơi chán rồi thì lôi nhau ra ngồi ngắm cảnh. Mình chả biết thuật phong thủy gì cả, chỉ thấy view của Vincom đẹp tuyệt vời. Gần thì có Hồ Gươm và Hồ Trúc Bạch. Phóng xa tầm mắt hơn một chút thì sẽ nhìn thấy cả một phần sông Hồng. Lúc Mặt Trời bắt đầu xà xuống, màu nắng chiều pha lẫn với màu nước sông – trông giống như viên sê sủi bắt đầu hòa tan dần trong nước. Chỉ vài phút sau, chẳng còn nhìn ra cái gì với cái gì trừ một màu vàng nước nhạt nhòa (và loang lổ).


5. Nói thế chứ Vincom vẫn thuộc loại an toàn, vì ít ra nó còn có gờ chắn. Không như nóc nhà Melia, rộng rãi thoáng mát hơn Vincom nhưng cũng cực kỳ “tênh hênh”. Vì thế mà mình chỉ lên đó lúc chiều muộn, khi mình không có ham muốn mò ra tận mép để ngó xuống phố phường. Sau những buổi học nhạt toẹt trên lớp, mình chỉ thèm được ngồi yên (hoặc là nằm sóng soài ra đất) trong cái ô có đánh dấu chữ H (Helicopter). Nhìn “thành phố mắt đêm đèn vàng” lúc ấy, mình cứ nghĩ đến trò “connect the dots” – mà khi ta nối những ánh đèn đường với nhau thì cái “dáng Kiều thơm” của Hà Nội cũng dần dần hiện ra, đúng nghĩa của hidden charm luôn.


6. Nóc Melia là nơi mình có nhiều kỷ niệm thi vị nhất, nhưng cái height hay ho nhất mình đã từng lên thì chỉ có khoảng 3 tầng. Đấy là Công ty Vàng bạc – Đá quý Hà Nội ở ngã tư Đinh Lễ và Đinh Tiên Hoàng. Hồi đấy là con Khỉ đầu têu, rủ mình với TP – 3 đứa đột nhập bằng một phương thức cực kỳ vô học: thản nhiên bảo với ông bảo vệ rằng “Bọn cháu lên tầng 2 gặp chị Thu Trang” (chắc mẩm là kiểu gì cũng có ít nhất một đứa tên như thế), rồi phi một mạch lên cầu thang mặc cho ông ý há hốc mồm, có khi còn chưa kịp nhớ ra con Thu Trang nào đấy trong công ty. 

Thế là 12 giờ trưa, Mặt Trời đứng bóng, có 3 đứa con gái 17 tuổi trèo leo choanh choách trên đầu người ta làm việc, thậm chí còn mò sang cả Nhà Thông tin – Văn hóa, chễm chệ trên cái biển propaganda ảnh Bác Hồ. Chả nhớ hồi đấy 3 đứa thất tình hay điểm kém, mà cứ thế hét hò rồi hát “Top of the World”. Nghe thì spirited thế, chứ nếu đứng từ phố Hàng Khay mà tình cờ nhìn lên, có khi người ta sẽ tưởng đấy là 3 anh công nhân đang làm việc và chửi bới nhau.

Cái ngày hôm ấy, 3 đứa đen đi mấy bậc, nhưng mà vui điên đảo. Nhất là mình – từ trước đến nay, mình vẫn nhìn thấy đồng hồ bưu điện từ sân thượng và nghe thấy tiếng chuông từ cửa sổ phòng, nhưng đó là lần đầu tiên mình ở gần với nó đến như thế.

7. Có 2 điều mình rút ra được từ những lần leo trèo, đó là (1) hệ thống securities ở các building/hotels Việt Nam hồi đấy cực kỳ tệ hại – đến mức mấy đứa cấp 3 mặt non choẹt như bọn mình vượt qua được mà chẳng mất nhiều công sức. Và (2) kiến trúc Hà Nội khiến mình liên tưởng đến tác phẩm Lego của một đứa trẻ con 4 tuổi, cứ lắp bừa miếng này lên miếng khác, lắp được một lúc thì… chán và bỏ đi chơi cái khác. (thế nên mới bảo Hà Nội chỉ lúc lên đèn mới đẹp)

8. Năm đầu tiên nứt mắt ở college, mình đã dính phải một cái warning về tội trespassing nên đâm tởn, không dám la liếm nhiều. Phi vụ của mình ở US khá là ít, chỉ có cái Green Building của MIT, tầng 8 khách sạn Four Seasons ở Boston và 2 cái ngọn cây ở Conn. Mình tự thề với lòng mình sẽ không bao giờ bỏ tiền để trèo lên một cái skyscraper nào kiểu như Empire State Building. Ừ thì hoành tráng và hiện đại hơn thật, nhưng cái kiểu xì $14 rồi chen chúc xếp hàng và “đường đường chính chính” đi lên tầng thượng thì có gì là cao siêu, nếu không muốn nói là quá tầm thường. Chỉ có bọn tiếc tiền mới không làm được.

9. Vừa rồi mình đi chơi với một người bạn. Cả 2 cùng không rành đường nên lái đi linh tinh đến một cây cầu rất to bắc qua sông. Đang sẵn chuyện ngày xưa nên mình buột miệng nói, “Cầu này mà có người ngồi uống rượu là thành ra Cầu Chương Dương đấy nhỉ!” Cũng cao, cũng xa, cũng ẩn khuất trong màn đêm như thế… Nói xong rồi giật mình, vì lâu lắm rồi mình không còn nhớ Hà Nội đủ để nhìn đâu cũng associate đến nó nữa. Cuộc sống và trải nghiệm ở mỗi nơi một khác, không thể dựa dẫm tình cảm mãi được. Nhưng mình biết, lúc đấy nếu có thể vứt xe giữa đường, dám 2 đứa bỏ ra ngoài mà đi bộ tán nhảm bên cầu thật lắm.

10. Tại vì, ở đâu cũng thế cả thôi – Providence, Hà Nội, Boston, hay tít tận Marseilles xa xôi đi chăng nữa, the best things in life – they are free. And the best is only bought at the cost of great pain, mà pain ở đây = 30% good spirits + 70% good partner-in-crime. Như có người bạn từng nói với mình thế này, “Những điều đẹp đẽ trong đời, không nên giữ một mình, có một ai thật sự đồng cảm, nó không còn là vui, nó sẽ là hạnh phúc!”

Mình thì chỉ nghĩ đơn giản thế này, lúc nào cũng thế, ai cũng như ai, phải có cả good spirits lẫn good partner thì mới lên đỉnh được.

Sunday, May 22, 2011

Những vụn vặt trong thành phố (part 5)

This is the kind of conversation that makes you smile, long after, in retrospect.

- "You're crazy!"
- "Thanks, I'll take that as a compliment."
- "Wow, you really are crazy!!!"
- "I know."

Sunday, May 15, 2011

chuyện vặt

"chuyện vặt" on facebook 

Chồng chưa cưới của đứa bạn mình, sau một màn cầu hôn lãng mạn, đã nói với nó đại loại thế này, "Anh đi nhiều nơi, thích phiêu lưu khám phá, nhưng bây giờ anh không còn ham những thứ như thế nữa. Dù có đi đâu, anh cũng chỉ mong sớm về để lại ở bên em." Cặp đôi ấy yêu nhau một thời gian ngắn đã đính hôn, nhưng nó bảo với mình rằng nghe được câu ấy xong, tự dưng cảm thấy rất tin tưởng ở con người này. Mình cũng bảo nó rằng thế là anh ấy đã xem mày một bến đỗ yên bình, yêu thương. Không phải những người yêu nhau nào cũng có thể nghĩ về nhau như thế, dù mối tình của họ có lâu bền hơn, lãng mạn hơn, được ngưỡng mộ hơn đi nữa.

Và tự dưng lúc ấy mình nhận ra rằng, một người phụ nữ không đủ xinh đẹp, không đủ thông minh, không đủ khéo léo, và nhất là không đủ sức hấp dẫn để lôi kéo người đàn ông của mình trở về nhà sau cả ngày trời mê mải ở "ngoài kia" (chứ đừng nói là khiến người đàn ông ấy sốt ruột chồn chân để chạy về nhà); có lẽ đó không phải là người phụ nữ mà người đàn ông ấy chờ đợi, kiếm tìm và mong mỏi trong suốt cuộc đời.

Có lẽ là như vậy.

Sunday, April 17, 2011

Những vụn vặt trong thành phố (part 4)

Mượn tạm từ note của một người bạn. 
What hurts the most is missing someone whom you see everyday.
No, it's being forgotten by someone you would never forget.
I know, right?


I just came to say I love you and see if you would be needing anything
To say thank you and how greatful I am for everything you taught me
It's those long talks I won't forget
Just to see you smile, it brings me right to them
So I'll sit here now and hold your hand
It's these few long hours that make me what I am

We laugh about the times, we laughed so hard until we fell asleep this evening
And then I watch you there alone, in fear, wishing I could speed your breathing
And all the wind blows through the trees
I swear there are angels talking back to me
And I scream please don't leave me here tonight
I need you now, I need you in my life

But you're gone and you're never coming back again
But you're gone and you're never coming back again
But you're gone and you're never coming back again
But you're gone and you're never coming, you're never coming back
But you're gone and you're never coming back again

Wednesday, April 6, 2011

Những vụn vặt trong thành phố (part 2 - in the light of the sun)

Tối hôm ấy, mùa đông không lạnh khiến tôi cứ ngỡ dáng dấp mùa thu vẫn còn luẩn quẩn quanh đây. Nhưng vị đông thì vẫn đang đậm dần trên những con phố vắng lặng… hay chỉ tại một sự cô đơn vô hình nào đó vẫn đang ám ảnh tôi?

Vậy là tuyết vẫn chưa rơi; thế càng tốt! Thiếu lạnh, cái thèm khát một cảm-giác-ấm, tự nó sẽ trở nên vô hiệu rồi dư thừa. Hoài niệm cũng theo đó mà tan vỡ… bởi ranh giới giữa 2 trạng thái ấy mờ nhạt lắm. Nhưng vẫn còn gió. Gió không đủ mạnh, nhưng những cảm xúc trong trí óc tôi có lẽ đủ nhẹ bẫng và mong manh để bị thổi tung lẫn lộn.

Tối hôm ấy, tôi bảo chị Trang, "Em muốn khám phá một Boston không bằng cái bụng và cái ví tiền." Thế là tôi lang thang giữa Boston. Thật kỳ lạ, Downtown Crossings cũng rộn rịp, nhưng rảo bước một mình trong dòng người ở nơi đây không khiến tôi nhận thức nỗi cô đơn đến mức sợ hãi nó như ở New York City.

Hay bởi Boston cứ gợi nhớ tôi mãi về Hà Nội?
Và bởi tôi thì cứ nhớ mãi về Hà Nội?
Nên tôi nhớ cả Boston?

Tôi đến một đoạn đường vẫn còn xây dựng vất vưởng. Nó như một nét ký họa còn nguệch ngoạc trên một bức tranh. Tôi lần mò theo chiếc cầu vượt và được đưa đẩy đến ven sông. Đó là lúc, tôi tự hỏi tại sao mình lại cứ phải giữ cho mình một nỗi đau đã kéo dài gần 3 năm trời, và tại sao tôi cứ sống dựa mãi vào một câu chuyện mình cố vẽ nên bằng thứ niềm tin mù quáng...??? 18 tuổi, sao vẫn còn trẻ con và ngây ngô thế!

Đó là con phố nào? Đó là cây cầu nào? 
Hay tôi cũng chỉ cần biết đó là một con phố, một cây cầu ở Boston.

Đó là lúc, tôi thấy mình đang nhớ Hà Nội đến cồn cào. Như thể tôi đang đứng trên cầu Long Biên bên sông Hồng vậy. Vẫn là một “thành phố mắt đêm đèn vàng”, tôi vẫn nghe thấy tiếng còi của những chuyến tàu đêm… gần, tôi vẫn thấy những con người chạy bộ; xa, tôi vẫn nhìn thấy những tòa nhà cao tầng. Bỗng, một chút hối hả của nhịp sống “bên kia sông…” như bị ngưng đọng bởi màn đêm. Cái trạng thái ở một tầm cao và xa, có nước bên cạnh… có thể khiến tôi thấy mình bé nhỏ, nhưng lại đưa tôi hòa vào thiên nhiên, đất trời, khiến tôi thấy mình mạnh mẽ, vĩnh cửu.
...
(Jan 2007)


Sau này tôi mới biết đó là Charles River. Từ ấy đến giờ, tôi còn qua lại con sông ấy nhiều lần nữa. Nhiều khi là ở rất gần bên cạnh, đến mức có thể ngửi thấy vị mằn mặn của nước. Hoặc dõi theo nó thay đổi từng mùa qua khung cửa sổ của dorm MIT.

Những chuyến đi của tôi đến Boston, thường thì tẻ nhạt đến chán ngắt, nhưng cũng khoan khoái dễ chịu vô cùng. Giống như người ta, sau một chuyến du lịch dài ngày lại trở về với quỹ đạo thường nhật. Uể oải một lúc, rồi lại cafe buổi sáng và food truck buổi trưa; rồi đến cuối tuần, hoặc nhẩn nha ở Au Bon Pain, hoặc qua Haymarket mua seafood giá rẻ, hoặc hẹn hò ở bờ cảng khu Little Italy... thế là đủ tìm về với mạch sống vẫn âm ỷ trôi chảy. Những niềm vui lớn nhất, nhiều khi lại thường từ những công việc routinal mà ra.

Có lần nọ, khi xe bus Greyhound rời hầm South Station để về New London, tôi nghĩ linh tinh rằng, những chuyến đi của tôi đến Boston đều như "a form of punishment tinged with pleasure, or the expectation of it." Bởi dù muốn dù không, ký ức của tôi vẫn sẽ ít nhiều nấn ná ở cái khoảng thời gian mà, cứ nghĩ và nhớ một chút là chực khóc nhè. Lúc ấy, dù thực tại có hạnh phúc đến mấy, chắc cũng khó mà tránh khỏi chút giật mình và lạnh người (haiz).

Nhưng mà cứ thử ngẫm xem. Trong đau đớn và tổn thương, người ta mới có tâm trí để chiêm nghiệm lại về cuộc sống và bản thân mình. Bằng không, người ta vẫn chỉ biết mải mê với niềm vui mà quên đi những lỗ hổng nhỏ khác trong đời.

Thế nên, để nói về Boston, tôi có 2 cách nói.
"là chốn lưu giữ một vài câu chuyện buồn xưa cũ,"
"là nơi để học về tình yêu, khi người ta đang lớn và sống."

Boston greeted me the first time. And it farewelled me the last time. Both with bliss.

Saturday, March 26, 2011

Những vụn vặt trong thành phố (part 1)

Chiều nay em tình cờ xem phải một bộ phim Việt Nam rất là hilarious. Có một thằng bắt cóc con tin đòi tiền chuộc 5 tỷ, và yêu cầu em nhân vật chính, tên là Nhi (gọi con tin là dì ruột) phải trực tiếp đến gặp để giao tiền và trao đổi con tin. Địa điểm là núi Sóc. Lẽ ra chỉ có mình em ấy đi thôi, nhưng con em họ (con gái của con tin) cũng lon ton đòi đi theo. Đánh đấm giằng co một hồi, rốt cuộc cả 2 em cũng bị trói quặt tay và bịt miệng. Sau đấy, trước mặt 3 người đàn bà, thằng bắt cóc (TBC) ngồi kể tội con tin là đồ bất nghĩa, tham lam hơn cả chó má, đánh trống bỏ dùi, ăn cháo đá bát... v.v... và bây giờ là lúc phải trả giá cho những tội lỗi của mình.

Chuyện nếu chỉ có thế thì cũng chả có gì đáng nói. Ác giả ác báo, đấy là lẽ thường tình. Nhưng tình tiết của nó phi thường ở chỗ, thay vì diễn giải bằng lời nói lê thê như bao bộ phim nhạt khác, TBC chỉ tóm gọn lại với vọn vẻn 2 câu hát như này:

Dù có ước, có ước ngàn lời, có trách một đời
CŨNG ĐÃ MUỘN RỒI!
(Niệm khúc cuối - Ngô Thụy Miên)

Nhất là câu cuối, thằng cha gằn xuống, nhấn mạnh từng từ, giọng điệu đầy cay đắng và chua xót. Giọng hát làm em dù đang dở tay cũng phải bỏ hết để dính mắt vào màn hình. Cái giọng hát, tuy không điêu luyện, không phiêu, không trữ tình, nhưng được cất lên bằng cảm xúc rất thật, chạm được đến từng ngõ ngách trái tim em (điều mà Uyên Linh không thể làm được). Đạo diễn phim quả thực vô cùng tinh tế khi để TBC cất tiếng hát như thế. Chỉ có 2 câu hát mà bỗng dưng, cảm xúc của em bỗng thay đổi hoàn toàn: từ căm ghét một nhân vật phản diện, độc ác... trở thành thương cảm cho một con người sống nội tâm, lãng mạn, chỉ vì một lần bị phản bội mới trở nên đầy lòng thù hận như thế. Em xem mà cứ vỗ gối đanh đách, "Hóa ra mình judgmental quá. Phim Việt Nam cũng có những tình tiết phức tạp, nội tâm và nhiều layers đấy chứ."

Chửi rủa một hồi xong thì TBC cũng get to the point, là tưới xăng và thiêu chết cả 3 con tin. Tuy nhiên, trước khi giết gái thì nó cũng an ủi em Nhi bằng cách khen em ý xinh, thông minh, cá tính, rồi lôi em ý vào lều (để làm cái việc mà ai cũng đoán được ấy). Em, ngoài thích các cảnh phim nghệ thuật ra, cũng khó mà cưỡng lại được sức hút của cảnh nóng, nên vừa xem tim vừa đập thình thích. Xong rồi, đúng lúc nó vứt em Nhi xuống, cảnh phụt tắt, hóa ra là hết phim.

Thế là, dù muốn dù không, tuần sau em sẽ phải nhớ mà canh giờ, bật TV lên xem tiếp cái phim mà em cũng chả biết tên là gì. Không phải em thèm xem cảnh nóng đâu, mà em chỉ tò mò không biết trong lúc cao trào cảm xúc ấy, TBC sẽ hát bài gì.

Theo plot của phim psychological thriller, cộng vốn âm nhạc của em, thì em dự thế này: nó sẽ vừa hành sự vừa gào thét như sau:

"And don't you cry tonight
Don't you take it so hard now
And please don't take it so bad
I'll still be thinking of you
And the time we hadddddddd (đỉnh điểm cảm xúc)
baby..."
(tạm dịch: "Đừng có gào lên như thế. Đừng có tỏ ra khó khăn và khổ sở thế. Dù gì thì anh vẫn sẽ nghĩ về cưng và giây phút này của chúng ta.")

Xong rồi, tẩm xăng xong, nó sẽ ngâm nga nốt một niệm khúc cuối cho em Nhi như này: "No one's gonna hurt you, not any more" (James Iha). Rồi xoẹt, bật lửa. Xèo, em Nhi bị phơi khô. Phụt, lửa lan ra cỏ và cháy rừng. Bùm, TBC cũng phừng phừng lửa. Công an và bộ Tài nguyên - Môi trường vào cuộc.

Nhưng mà đây là phim Việt Nam, rất khó lường, thế nên thứ Bảy tuần sau, bận đến mấy em vẫn phải canh giờ bật lên mà xem.

Tuesday, March 8, 2011

Vì sao phụ nữ lấy chồng.

"vì sao phụ nữ lấy chồng" on facebook 

Hôm trước Duy có viết cái note “Vì sao đàn ông lấy vợ?” khá hay (http://www.facebook.com/note.php?note_id=10150104490162197) Hay từ cái tựa đề có đầy đủ dấu chấm hỏi, đọc là hiểu thấu được nỗi hoang mang trong tâm hồn các anh. Còn cái note response này, em mạn phép đặt một dấu chấm câu. Vì phụ nữ cũng có những trằn trọc tương tự như đàn ông vậy, chỉ có điều, chưa kịp trăn trở xong thì mới nhận ra, mình đã bước vào lối mòn của vô vàn những người phụ nữ yếu đuối khác từ lúc nào chẳng hay.

Phụ nữ lấy chồng vì phụ nữ giàu tình cảm

Con người sinh ra ai cũng có cảm xúc cả. Thế nhưng, vì mang cái “trọng trách” và áp lực giới tính trong mình, nên đàn ông được tôi luyện để thành những “bậc đại trượng phu” mạnh mẽ, lý trí, chai lỳ, thậm chí là khô cứng. Phụ nữ, may mắn hơn, thì được giải thoát khỏi gánh nặng ấy, và trở thành những con người giàu tình cảm và không ngại bày tỏ tình cảm. Tình cảm ấy, hồi bé thì dành cho bố mẹ, cho búp bê và gấu bông, lớn lên thì dành thêm cho người yêu. Lúc nào cũng sâu đậm và vô tận cả, giống như dòng thác luôn luôn tràn trề và dạt dào nước chảy vậy.

Đáng buồn là, phụ nữ khó có thể chia sẻ dòng nước ấy cho nhiều người đàn ông một lúc, một phần là do định kiến xã hội và sự bảo thủ của người đời (including men). Nhưng phần quan trọng hơn là bởi, nàng biết không phải người đàn ông nào cũng xứng đáng với tình cảm dạt dào của nàng. Vì thế, phụ nữ lấy chồng – người đàn ông thực sự yêu nàng – để dồn tình cảm vào một người duy nhất, và để thể hiện công khai tình cảm với người đấy. Nhưng thực chất, với nàng, chồng chỉ là bước đệm để nàng gặp được người mà nàng yêu nhất và dành tình cảm đằm thắm nhất, đó là con cái. Thế thôi.

Phụ nữ lấy chồng vì cần một điểm tựa để nâng Trái Đất

Có lần đi chợ Tết ở Boston, em nghe thấy một bài song ca nam nữ như này:

"Người yêu em hỡi ước mơ gì hôm nay
Ước mơ anh nhỏ bé thôi
Cầu cho thế giới vui trong an bình muôn đời.
[...] Ước mơ em thật lớn lao
Mơ đôi mình đừng dối nhau."

Khi ấy, em còn trẻ tuổi, feminist và aggressive, nên nghe như vậy tức lắm. Hát hò như vậy có khác gì bảo phụ nữ là giống loài nông cạn, suy nghĩ ngắn không quá mang tai, chỉ biết ru rú một chỗ làm con ruồi chết vì sặc mật. Nhưng khi em lớn dần, biết yêu một cách trưởng thành hơn, em nhận ra đó thực ra chỉ là một bước đi trong cuộc đời người phụ nữ.

Đàn ông mang trong mình cái trách nhiệm self-proclaimed là phải cứu thế giới (nhưng mà khỏi cái gì cơ hả anh?). Tiếc là chặng đường cứu rỗi thế giới ấy quá ngắn ngủi, mà theo anh nói là bắt đầu và buộc phải dừng lại khi các anh lấy vợ và sau đó là giải cứu chính mình. Đàn bà thì khác ở chỗ, họ giải cứu chính mình (khỏi áp lực gia đình, xã hội) bằng việc lấy chồng, để khi đã được tiếng “yên vị” rồi, họ mới dành sức lực và tâm trí để bắt đầu làm những công việc lớn lao hơn. Cứ thử hình dung 2 vị sếp nữ đều giỏi giang và tài năng, một single, một đầy đủ chồng con, ai sẽ hứng chịu dèm pha và ai sẽ được nghe những lời khen ngợi?

Một điểm cộng cho sự thực tế thông minh của phụ nữ. Thêm nữa, ước mơ rằng đàn ông không bao giờ nói dối thực ra cũng khá lớn lao đấy chứ.

Phụ nữ lấy chồng để giúp đàn ông đo lường được giá trị của mình (mượn lời Trang Hạ)

Đàn ông có thể khen nhau kiếm tiền giỏi, khen nhau cưa gái tài tình, khen xe hơi hay tài chơi golf của nhau. Nhưng lời khen “thằng này đàn ông” duy nhất mà họ dành cho nhau chỉ là khi ép nhau uống rượu. Thực chất đấy cũng chẳng phải lời khen, mà là lời khích đểu. Thì đàn ông thực tế, không yêu bằng tai (?), nhưng em dám chắc có một số câu mà khi phụ nữ nói ra, có thể bring đàn ông (and everything else of his) up hoặc down trong nháy mắt.

"There are two things no man will admit he can't do well: drive and make love."

Đàn ông hay dùng những từ kiểu “trả bài”, “đóng thuế” cho vợ, như thể đó là một nghĩa vụ khổ sở lắm vậy. Em nghe mà ngứa cả tai. Thế khi các anh trả bài trôi chảy, được vợ cho điểm cao (không được 9,10 đâu nhưng cũng phải 8.5), hoặc đóng thuế đầy đủ, thấy tiền thuế của mình mang lại hạnh phúc cho vợ, đóng góp cho sự phát triển bền vững của gia đình – thì đấy là sướng cho ai? Thử tưởng tượng, một tối nọ các anh mon men lên bảng, vừa đặt quyển vở sạch chữ đẹp (?) vào tay vợ, thì lại bị vợ ẩn lại, phán cho một câu xanh rờn, “Thôi, em không cần đâu, anh nghỉ ngơi đi để cho đỡ tổn thọ!” rồi quay đi chỗ khác (thậm chí lén lút đi lấy mạng thằng khác), các anh lại chả điên tiết lên, đầu óc bị dày vò, tự ái bị chà đạp. Lúc ấy, em cá rằng, chả cứ 6 năm, mà 12 năm, 18 năm tuổi thọ các anh cũng sẵn sàng dâng hiến cho vợ hết. (http://vietbao.vn/Suc-khoe/Vi-xuat-tinh-ma-nam-gioi-ton-tho/75253758/70/)

Phụ nữ lấy chồng vì phụ nữ dũng cảm hơn đàn ông

“Women believe he will change eventually. Men believe she never won’t. Both are wrong.”

Khác với đàn ông, thích khám phá, mạo hiểm kể cả với cuộc đời và tự do của mình, và kết thúc chuyến phiêu lưu ấy bằng đám cưới, phụ nữ biết rõ hướng đi của cuộc đời mình. Năm 6 tuổi, cô bé con nghịch ngợm bẩn thỉu và lăn lộn đánh nhau với những thằng con trai cao chưa đến mang tai mình. Năm 12 tuổi, con gái dậy thì và muốn chứng tỏ cá tính và cái tôi. Năm 18 tuổi, thiếu nữ bắt đầu suy tính mình sẽ học gì, làm gì cho tương lai. Đến năm 24 tuổi, người đàn bà trẻ có bằng thạc sỹ, hưởng lương cao ngất trời. Và trong cả 4 thời khắc ấy, họ hẳn đều ít nhiều phải nghe một câu nhắc nhở, “Cẩn thận rồi không có ma nào rước đi đâu đấy!”

Vì thế, đa phần phụ nữ đều biết rằng việc lấy chồng là một phần khó có thể tránh nổi trong số phận của mình. Và tất cả những người phụ nữ ấy còn biết rằng đó sẽ là một phần số phận khó khăn vất vả. Cái nghiệp chướng chồng con, từ lâu, Tú Xương đã viết, Hồ Xuân Hương đã viết, Thạch Lam đã viết.

"Tất cả những là thu với vén
Vội vàng nào những bống cùng bông"

Hôn nhân chỉ appeals to phụ nữ ở giai đoạn đám cưới. Còn em khẳng định, nghĩ đến cuộc đời mình ngay sau cái đám cưới đấy là phụ nữ cũng sợ hãi chả kém gì các anh đâu ạ. Chỉ có điều, họ dám đối diện và đương đầu với nỗi sợ hãi ấy. Đấy theo em mới là dũng cảm, chứ cái thái độ “nghênh ngang”, “tò mò”, “đếch sợ gì” của đàn ông khi bước chân vào hôn nhân, nó… ngu nhiều hơn khôn. Vì đàn ông ngây thơ tin rằng, người vợ tương lai của mình sẽ vẫn mãi tồn tại trong dáng vóc và tâm hồn của người con gái mình đang yêu hiện tại. Và cứ thế, đàn ông khi lấy vợ vẫn chỉ thèm thuồng về cái thời trai trẻ, còn con gái khi lấy chồng, lại học được cách làm người phụ nữ trưởng thành.

Đàn bà không hiểu được cái vui sướng khoái lạc “ngày ấy” của đàn ông, thì cũng mấy ông chồng hiểu được cái truân chuyên và đa đoan của vợ?

~

Tóm lại, nếu hỏi 100 người phụ nữ thì các anh còn ra được 101 lý do khác họ lấy chồng (và sau đó là chịu đựng chồng), ví dụ như vì không nỡ để đứa con trong bụng không có cha; vì đám bạn gái đứa nào cũng lũ lượt lấy chồng, chẳng còn ai cùng mình đi ăn uống, spa và shopping; hay để có đứa con gái còn ăn mặc trang điểm cho nó (đấy là lý do của em). Em thừa nhận là phụ nữ lấy chồng là có tí ích kỷ cho mình, nhưng mà lấy chồng rồi thì lại sống hết vì chồng, vì con, vì thiên hạ.

Thế nên là, đàn ông các anh đã cứu thế giới khỏi u tối. Còn phụ nữ bọn em thì bật lửa, đốt đèn để thế giới đấy sáng sủa hơn.

~

Lời cuối, chúc chị em phụ nữ ngày 8/3 vui vẻ, hạnh phúc, either with or without a man. :X

Saturday, February 26, 2011

thức lúc nửa đêm (part 14)

Nhiều người nói với tôi rằng đọc blog của tôi, họ như thấy một phần cảm xúc của mình trong ấy.
 
Từ bé, tôi đã biết rằng tài sản lớn nhất trong cuộc đời tôi là một tâm hồn đẹp. Tôi có thể lang thang cả một buổi chiều trên phố Ngô Quyền để ngắm phố phường. Có thể đứng chênh vênh trên lan can gác thượng để đón những ngọn gió tươi mát. Có thể giúp đỡ những con người kém may mắn hơn mình mà không chút ngại ngần. Có thể say mê một thứ âm nhạc vẫn còn xa lạ với với lứa tuổi của tôi. Có thể thức đến 2h sáng bên cây đàn để đánh những bản nhạc tôi yêu thích. Có thể tận hưởng, viết và hát nên những cảm xúc của riêng tôi mà không có một chút kìm hãm nào.

Ngày xưa, tôi viết rất nhiều thơ (và nhạc). Nhưng không bao giờ có một bài thơ tình. Một phần là vì tôi chưa trải nghiệm nhiều những chuyện yêu đương hò hẹn, kể cả với V. hay T. - nhưng phần lớn, là bởi những cảm xúc ấy là của riêng tôi, và tôi không muốn gắn kết hay attribute chúng với một cá nhân đơn lẻ. Để cho dù có bất kỳ ai bước ra khỏi cuộc đời mình, tôi cũng không bị hẫng hụt và lạc lõng, và vẫn nắm bắt được chính mình.

Tôi chỉ viết về tình yêu và những existentialism của nó… về những trải nghiệm cá nhân của mình về tình yêu, chứ không phải là một câu chuyện có đầu có cuối… có lẽ vì thế mà chẳng ai đoán ra được tôi viết về ai. Và nữa, bản thân những romance của tôi cũng đâu có đầu có cuối đâu. Cũng chỉ mong manh như vốn có.

Và có lẽ vì thế mà từ sau khi bắt đầu mối quan hệ nghiêm túc, lâu dài hiện tại, tôi cũng dần từ bỏ những thói quen viết lách như vậy. Vì tôi biết rằng mình không nên san sẻ những thứ cảm xúc vu vơ này nữa. Nếu có, tôi sẽ viết vào journal, lâu lâu mở ra đọc lại, không public, không hitech.

Ngày xưa, tôi tựa mình vào một gốc cây ở Cummings để ngủ một giấc trưa thu. Tôi chạy nhảy khắp sân trường tung tăng áo váy. Nhưng những lãng mạn ấy hình như quá xa xỉ và xa lạ với cuộc sống bộn bề ở đây. Chỉ đến khi tôi sắp tốt nghiệp, tôi mới lại trèo cây với Sibel, lại được bộc lộ cái natural instincts của mình. Lại được ở rất cao và xa khỏi mặt đất để mà ngửi hương mưa và đón gió trời.

Đó là lúc tôi thấy mình thuộc về nơi này nhất.

Friday, February 25, 2011

the un-revelation (part 2)

Phố xa vương chút ngày tàn
Thu qua, đông lại, không gian ru sầu

Ta ngồi bên nhau, những bức tường kính của quán café phản chiếu hai bóng hình, mà tưởng như sắc thái hai tâm hồn. Thời gian cứ mải miết trôi, biến quá khứ thành một dạng vật chất vô thường. Vào khoảnh khắc ấy, vật cản hữu hình nhất giữa ta và ta chỉ còn là làn khói đung đưa và vẩn vương từ cốc café và ly trà nóng. Tựa vai, tay kề... nhưng những va chạm thể xác có còn ý nghĩa gì? Cứ cách nhau một khoảng, để hồn ta cùng tràn vào những đợt gió lạnh đang xô đẩy nhau đập vào bờ không gian. Có một chút điêu tàn, nhưng chẳng phải mơn man lắm ư? 

Rồi ta đi qua nhau; hai bàn tay không còn thành đôi, giờ thả lỏng; cứ thế để cả thiên khí và tình khí xưa lần mò qua từng kẽ ngón. Hội ngộ hay không là vận mệnh - nhưng vận mệnh có cho ta hội ngộ hay không? Hay cũng chỉ như "sương khói mờ nhân ảnh", tưởng là người mà lại thành mộng mị, tưởng là tình mà chỉ còn xót lại đê mê. Nếu thời gian là cát bụi, có lẽ con đường ta vừa bước qua và bỏ lại đang mù mịt lắm, rồi cũng bám rong rêu lại trên đường chân trời thôi. 

Có một ngày, ta sẽ nhìn ra nhau. Ánh mắt sẽ gửi cho nhau những gì? Không trung sẽ đưa chuyển những gì? Và còn điều gì không nói lên được trong những câu chuyện bạn bè? Hay là cứ nên khẽ khàng mỉm cười, dùng kỷ niệm để tạo dựng một ngày mai mới mẻ và tươi đẹp hơn cho cả hai?

"Memories are what warm you up from the inside. But they're also what tear you apart." (Haruki Murakami)

Chắc là như vậy. Tức là dù hồn ta có tan trong gió, hóa thành tro thì vẫn hiện thân được trong sỏi đá. Tức là vẫn còn vận mệnh, vẫn còn có nhau, vẫn cần có nhau.

(based on a once-true story. nhân một buổi chiều cuối ngõ.)

Friday, January 14, 2011

the un-revelation

"the un-revelation" on facebook

Foreword: The rhetoric question, "Missed the States already?" has seemingly enlightened my day. Among the common assumption that I should be “having fun to the fullest” in Hanoi, the city is not for pure enjoyment. It also calls for new experience and sentimentality, which includes the refinement of the leftover feelings. 

He, who reveled in her homecoming on her behalf, in the light of knowledge that he was the particular person she'd miss. He, whose attempt to placate her reminiscence for the States by telling her, "the country will slip your mind in just a few days" backfired. He, who knew but barely understood. He, who saw but scarcely touched, who touched but hardly felt, and who felt but never made it with his hu-man-ly senses. Leaving wasn't difficult for her, and neither was departing. The former took a day at least, the latter a goodbye kiss at most. Letting-go was difficult, especially when she was acutely conscious to keep the memories prolonged in her mind. In that brooding frame of mind, her memories palpitated insanely until they were oppressed by one another, writhed and vanished into the ether. At that standstill of time, she no longer remembered him nor forgot him. She couldn't even recall the face that once came so close to hers that it obscured her eyes, or the voice with which she once talked so much that the air vibrated swiftly in her ears. Yet, they were all vivid - his embrace of her breath, her shivering lips, his echoes of laughter, and her unaware silence. They were all light, but replete. Lost, but extant.

She did not think of him to remember him, just as she did not leave him to forget him. She didn't care to see if they both exist at that moment. This collection of memories needed no character anymore. What it now looked for was just a figure to fill in the times they used to share, and the things they used to do. These images were not to be imprinted, treasured then eventually halted inside of her. They was oscillating in front of her, waiting to be chased, seized and rephrased into her own stories - the life as she's known it, the romance as she's dreamed it, and the hope as once possible. Their moments, then, became hers. Exclusively hers. Everlasting hers.

-revised from my freshman writing, inspired by the notes of L. & Q.A, added with some trace of the presence

Monday, January 10, 2011

phởn (2)

khi có (những) người vẫn "chăm chỉ" và "thầm lặng" theo dõi những cái note dấm dớ của mình,
that subdues a hundred of comments and likes.

khi có người, sau bao nhiêu năm yên lặng, bỗng nhiên quay lại và thú thật hết những suy nghĩ/cảm xúc dành cho mình, that I'm a special person in his life, and that he feels being himself the most when he's with me,
that subdues any hymn of praise.

khi có (vài) người bảo mình là "girlfriend materials" của họ. mình nghe mà cứ... thích thích, vì đó là những người đã giao du thân thiết đủ để hiểu mình và trân trọng tính cách của mình, chứ không chỉ nhìn vào bề ngoài mà phán xét,
that subdues all of the lame flirtations and unoriginal pick-up lines.

khi có người tuy đang tít mít ở mỹ, nhưng vẫn quan tâm tới đời sống âm nhạc (và tinh thần) của mình ở hà nội,
that subdues a physical presence.

khi có người vẫn thường lưu tâm đến những cái link và status của mình và chẳng bao giờ coi đấy là những cái post vu vơ không chủ đích cả,
that subdues any kind of conversation.

so, with people like yous, in a place like hanoi, who needs inspirations?