Friday, June 26, 2009

thức lúc nửa đêm (part 1)

"i don't want to miss a thing"
nhớ lần gần đây nhất đi từ Boston về lại New York. đường tắc, tối mờ bởi sương khói và sáng lóa bởi nhung nhúc xe cộ. một cây cầu nào đó bắc qua sông Hudson rã rời, từ đó có thể nhìn thấy rất rõ đường skyline của thành phố.

tình cờ ipod shuffle đến bản ballad này, một trong những bản rock đầu tiên trong đời (nói vậy mà cũng đã hơn 10 năm trôi qua). prelude da diết, giọng steven thô ráp như sát vào tim.

i could stay awake just to hear you breathing
watch you smile while you are sleeping
while you're far away dreaming
thả theo từng dòng chảy, rồi lại quay sang bên trái, nơi có một người đang ngủ say sưa, đầu hơi dựa vào bờ vai mình. dường như tất cả những điều hạnh phúc nhất đang nằm trọn vẹn và hiện hữu xung quanh.

rồi lại tựa đầu vào ghế rất khẽ, mắt tiếp tục mê mẩn nhìn theo nước, ánh đèn và bóng tối. rồi lại cái điệu cười mỉm quen thuộc với chính mình.
i could stay lost in this moment forever
và có một mong ước rất đơn giản rằng thời gian cứ đọng lại mãi trong tầm tay mình, mãi.



Wednesday, June 24, 2009

1 minute to Town Hall, 3 minutes to Tivoli Gardens, 7 minutes to København H


This picture is everything to me about Copenhagen: the winding road that leads to Town Hall, the cobblestone pavement, the grand building with no interference of modernity, erotic shops
and the bicycle.

Monday, June 22, 2009

"厝"

"" |cuò| in Chinese is referred to as "disposal". It is transcribed into chữ Nôm as |thố| or |thác|, which literally means "death", as used in The Tales of Kieu:
Kiều rằng: "Những đấng tài hoa,
Thác là thể phách, còn là tinh anh."
(Kieu says, "The people with extreme gift only die physically, but the elegance and mastery of their souls live forever)
Which appeals me heartedly is not Nguyen Du's masterful usage/creation of words (neither am I qualified to discuss such a matter), but that now I've come to understand what Trịnh Công Sơn means in his ballad, "Đêm thấy ta là thác đổ." I've been thinking about the title a lot, particularly the phrase "thác đổ" without figuring out a satisfactory answer to myself. How is it supposed to be interpreted?
Either:
- Whenever we are in the night, the fall falls. ("thác" = "fall", "đổ" = also "fall", used as a verb)
or:
- In the night, we see ourself as a falling fall. ("thác" = fall, "đổ" = "falling, used as a pronoun)
And now:
- In the night, we dream ourself dying. ("thác đổ" is used as the metaphor of "death", because
1-"thác" means "decease"
and
2-a fall falls irreversibly and infinitely, just like the flow of time and life
)

While I fail to read his mind, I'm inclined to the third possibility. Because, allusively or not, that's what he always sings about, in every other song, such as "Bên Đời Hiu Quạnh" ("By the Lonesome Life")
Đường nào dìu tôi đi đến cơn say
Một lần nằm mơ tôi thấy tôi qua đời
Dù thật lệ rơi lòng không buồn mấy
Giật mình tỉnh ra ồ nắng lên rồi
(There's a road that leads me to illusions. Once, I dream of the end [decease]. Although the tears fell down, my heart grew out of dismal as I then, awoke to the rays of light)
Death exists as a permanent conception, vì "khi đêm dài lắm mộng, khi ngày nắng mê man, dù u hay hiển, sinh tồn cũng chỉ là một dạng vật chất vô thực, hiện hữu sơ sài trong con người của ông."



-written on a night of reading (the epic tales) and listening (the salient lyricals). Both masterpieces.

Wednesday, June 17, 2009

Along the Journey


Recently there's an impossibility of expression. I let go less, and keep held more. I see no tendency (or necessity?) to make initiatives for feelings, for soul enlightenment, for artistry and jazz-inspired senses, for self-told stories. Still, I'm always apt to experiencing and experimenting, only that I'm hardly able to exhibit them. So, in absurdity, I sit back in the corner, think a lot and write a little... Of confronted issues such as HSC09 and summer warm-ups and/or the (usual) sentimental flow of irrational judgments and outrageous hatred, of (our) belost innocence in relationships, (of) the wrongness of (my) past conception, and of everything else that isn't even remembered to be recalled.

The thing is, I need intellectual talks (1), musical dates (2) and inspirational encounters (3). And a quest for a released mind (4). Be it or not, they're all about the righteous people, the perfect timing and an instinct-led place.


Friday, June 12, 2009

"Harmonization" Summer Camp 2009

Dear friends,

Please visit http://harmonization09.blogspot.com for my summer project, apply if you are interested in the mission I propose and/or spread the words to people you know might be interested.

Thank you! :)

Best,
Quỳnh Fương

Monday, June 8, 2009

Re-double Re-entry

“Ở đây phố xá hiền như cỏ
Có nỗi hồn nhiên giữa mặt người
Ở đây cỏ sẽ hiền hơn phố
Bởi dưới chân em có mặt trời”
-Trịnh Công Sơn-

Gần 3 năm trước, tôi có một thói quen, đi bộ trên phố Ngô Quyền. Chiều muộn, nếu vờ như không có đám xe cộ chen chúc, lê lết dưới lòng đường thì sẽ rất vắng vẻ. Chỉ có mình tôi với những ô gạch vừa khít bàn chân. Thường thì tôi đi một mình; sau đó có thêm một người bạn cùng đi bên cạnh. Trong trường hợp nào, tôi vẫn giữ cho mình một tâm hồn thư thái, yên lành.

Rồi chuyển nhà, rồi du học, rồi bao chuyện tình tang… một phần hồn của tôi gửi lại ở Hà Nội, chỉ dám ghìm cái “tình” cho đến bên The Thames hoặc Charles River, gửi cái “phiêu” ở bên cây đàn piano. Và giữ riêng cái “wild” cho một người. Cảm xúc trở thành hội tụ, không còn lan tỏa và bồng bềnh nữa. Still good point though, as to keep me fixed on the ground.

“For a carefree person like myself, forever trying to find an excuse for [...] perpetual idleness, these [...] always had a particular charming.”

Muốn viết một vài điều gì đó về Copenhagen, về nhà ngói và phố dài. Nhưng hình ảnh thì không phiên âm được thành từ ngữ, suy nghĩ không truyền tải được qua đầu ngón tay, và mộng mị bị chặn lại bởi đôi mắt díp lại vì buồn ngủ. Đành tạm copy một đoạn blog cũ, đề lại “to be continued…” và… tình tang tiếp vậy.

“Tôi sắp rời cái Hà Nội nóng nực này để đến một nơi lạnh hơn rất nhiều, một nơi rất khác và memory-free. Một công cuộc tìm kiếm mới lại sẽ bắt đầu. Một con đường lát gạch. Một lâu đài cổ tích. Một bờ cảng mênh mang. Tất cả sẽ gieo hạt cho những cảm hứng mới, những rung động mới, những chiêm nghiệm mới. Nhưng tôi biết, dù có là ở bất kỳ đâu dọc vũ trụ này, Hà Nội, New London, New York, Tokyo, Marseille hay Copenhagen, tôi vẫn có thể cúi xuống ngắt và chúm môi thổi bay một bông bồ công anh trong gió, hoặc mỉm cười với một người đi trên đường, hoặc hát vang một câu nhạc…; vẫn có thể nghe thấy tiếng cầu kinh của bà, của mẹ; vẫn có thể nghe thấy tiếng thở chầm chậm của ông ngoại; vẫn có thể đọc những dòng blog của QA; vẫn có thể nghe thấy anh nói thì thầm vào tai rằng “Anh Yêu Em”. Để dù tất cả mọi người, mọi thứ trong cuộc đời có thay đổi, có mất mát, có ra đi, tôi biết rằng tôi vẫn còn lại chính tôi.