Thursday, July 21, 2011

my midnight inspiration

or, as my parents and neighbors call it, "that noise".



the only song by Uyen Linh that I actually hit the "replay" button.

Wednesday, July 13, 2011

"the everlasting passion-inspirer"

this is almost the best thing that could ever happen to an amateur blogger such as myself ;)

Just dropped by your page and am so amazed and inspired by your writing. I know I have said a lot about how I love your writing but I still wanna state it not one but many many more times, I LOVE your writing. love every word, every sentence of yours. I can feel the love, the passion, the burning desire, even the desperate sadness, the longing loneliness. All I can say is that your writing is LIFE.

and the best thing is, it's not the only message with the similar content.

Sunday, July 10, 2011

một câu chuyện mùa hè


~ viết lại trong một tối trăn trở về con đường mình chọn.

Đó là một ngày hè nóng nực - nóng đến nỗi có thể làm khô rát bất cứ tâm hồn uể oải và ủ rũ nào. Chỉ có một khu phố nọ, nơi mà cháy vì Mặt Trời là chưa đủ. Người ta truyền nhau rằng, ở đó còn có những tâm hồn đang cháy rực lửa. Và thế là, mặc kệ cái thân xác đang đầm đìa mồ hôi, tôi cứ thế đi mà không biết rằng đám lửa ấy rồi sẽ lan sang chính mình.

Tôi đi xin học guitar, với hộ tống của mẹ và “bảo trợ” của chú Tân Hàng Bạc.

Lọt thỏm giữa phố Lò Sũ nhộn nhạo đến nhức nhối là một quán bar nhỏ, mở cửa suốt ngày chả ngại ngần ai. Quán được chia làm hai phần, bên ngoài là nơi những gã tây đêm đêm tụ tập rượu chè. Khi trời còn đang sáng trưng đủ để nhìn thấy mặt nhau, đến một cái bóng cũng chả thấy, chỉ có cô phục vụ ngồi phủi bụi cho cốc. Cách đó gần nửa bức tường, chẳng có một "door" để những kẻ tò mò ngoài cuộc "knockin' on"... cũng đủ để tạo thành một thế giới khác. Cũng có thể gọi là một thiên đường, nếu trong tâm tưởng ta tin rằng những người ở nơi ấy là thiên thần. Hoặc chỉ đơn giản, nếu tự những con người trong ấy coi đó là chốn thiên đường của riêng mình.

Họ gồm 6 người, nếu kể cả cái anh chàng đang ngồi xem có cái vẻ rất thư sinh kia. Tôi đến ngồi cạnh anh, nhờ anh giới thiệu 4 người còn lại. Người duy nhất tôi đã nghe danh trước khi gặp mặt là chú - tay lead guitar bậc nhất đất Kẻ Chợ năm nào - Vinh "xiêm". Và họ - cây đại thụ của Rock Hà Nội - Đại Bàng Trắng.

Còn anh, sau đó tôi mới biết là Kao Vân - tác giả của những bài phân tích âm nhạc sâu sắc trên báo HHT mà tôi từng mê mẩn, người đầu tiên đã dạy cho con bé 6 tuổi biết thế nào là Rock, là Jimi Hendrix, là Kurt Cobain. Những con người tôi ngưỡng mộ và nghe danh từ lâu, đều đã qui tụ về đây. Chẳng bao giờ tôi quên được ngày hôm ấy.

Ngày hôm ấy, ĐBT đang chơi “Phiên khúc mùa đông”. Mãi về sau này, tôi mới nghe bản gốc của Steel Owl. Nhưng những giai điệu và thanh âm sống ấy, thì chả bao giờ tôi quên được. Như thế nào ý nhỉ... "Nước mắt ấy, đã lau khô rồi... Đôi môi ấy, đã quên tiếng cười"... Rồi cả những dòng guitar solo... có cái gì đó bất tận như một dòng suối. Lại có cái gì đó hơi khựng lại, như một tiếng nấc, một tiếng đứt quãng.

Bản nhạc kết thúc. Có người ra ngoài uống nước, có người hút một điếu thuốc và tiếp tục tập một mình, còn chú đến chỗ chú Tân, mẹ tôi, và tôi. 3 người lớn nói với nhau cái gì đó, chắc hẳn là liên quan đến tôi. Tôi vẫn tự hỏi liệu chú Vinh có thấy "lạ" không, khi cái nghề cái nghiệp của chú vốn là một ông nghệ sỹ, vậy mà bây giờ phải "nhận đơn xin học" của một phụ huynh cho con cái, như một ông thầy giáo thực thụ. Bởi chú chẳng bao giờ muốn là một ông thầy giáo cả. Những đứa chơi guitar và tập tọe lập band, đến xin chú "chỉ bảo" thêm, chú từ chối. Những gã sinh viên cũng biết chút đàn đóm đến xin học, chú gạt phắt. Vậy mà rốt cuộc trong đám đệ tử ít ỏi của chú, lại lọt tôi - một con bé có chút nhạc cảm nhưng chả biết cái quái gì về guitar.
* * * * *
Chủ Nhật tuần ấy, bố đưa tôi đến nhà chú học. Xa tít tắp, đến cái tên phố tôi cũng nghe lần đầu. Thực chất, đó cũng chỉ là một căn nhà cấp 3 thuê chung một cái sân với hai căn hộ nữa. Bố tôi, chú Tân và chú nói chuyện, những câu chuyện tầm phào chả bao giờ thiếu của những người đàn ông quán nước. Những tâm tình về cái nghiệp, cái đam mê, những chia sẻ về đàn đóm… Bố tôi, người một thời cũng để kiểu tóc hippie, cũng điên lên với những Beatles, những CCR; người đến bây giờ vẫn cùng 2 đứa con gái hát rống lên "24 years I've been living next door to Alice"... ông gật gù, ông hưởng ứng và ông cũng có vẻ thích đấy... nhưng tôi hiểu ông chứ. Cái thời ấy với bố có lẽ đã qua lâu rồi. 20 năm về trước, họ đều là những chàng trai trẻ, với những khát khao được vùng vẫy tự do, những trò nổi loạn điên rồ... nhưng con đường họ đã chọn, đang sống và sẽ đi nốt suốt cuộc đời, dường như có quá nhiều nắng, gió, và cát bụi hay sao?

Một tuần sau đó, tôi một thân một mình đến Lò Sũ. Buổi học chuyển địa điểm. Chuyển thời gian. Có một chút cảm xúc, cũng thay đổi. Không cố tỏ ra bạo dạn nữa. Bởi trong căn phòng kì lạ ấy, có đến hơn chục người đàn ông, tuổi tác chắc đều tầm 25 trở lên, có người trọc đầu mà cũng có vài kẻ tóc dài đến quá lưng. Còn lại là tôi – một đứa con gái 14 tuổi, ngơ ngác đến tội. Dù qui tắc của giới rock là tôn trọng sự riêng tư của người khác, sự xuất hiện của tôi hẳn cũng gây cho mỗi người một cảm giác là lạ, ở nhiều mức độ khác nhau. Những con mắt liếc qua, những cái nhìn soi mói. Vài cái mỉm cười xã giao, vài lời trò chuyện không làm tôi bớt cái cảm giác lạc lõng. Có lẽ tôi khác họ?

Nhưng đó không phải tất cả. Tất cả, với tôi, không chỉ là tất cả những gì tôi nhìn thấy.

Từ ấy trở đi, tôi sống chỉ vì ngày Chủ Nhật. Từ thứ Hai đến thứ Bảy, tôi say sưa tập đàn – những đầu ngón tay chằng chịt vết hằn của dây sắt. Nhưng nào có xá gì; tôi còn bận mơ tưởng đến cái ngày mình được solo November Rain, solo Highway Star với thân thể và tâm cảm của riêng mình…

Ở con phố Lò Sũ ấy, tôi học được nhiều hơn là những bài tập ngón hay búng dây. Tôi thích nhìn cái cảnh mọi người cùng nhau bình phẩm về con đàn Fernandes màu xanh dương của tôi, khen dáng đẹp, dây căng... Tôi yêu nó hơn lúc nào hết, khi chú Tân (và cả tôi) đều có ý để hai thầy trò đổi đàn, và chú từ chối, không phải vì không thích đâu, "Thôi, để nó dùng đàn mới cho sướng. Dùng đàn cũ của em sợ nó tủi!"

Nhưng giá mà tôi có thể đổi đàn cho chú, nâng niu nó để nhận thấy rằng tiếng đàn hay đâu chỉ nhờ dây đàn đẹp và căng. Và một tiếng rung động của đàn, cũng đâu chỉ nhờ một bàn tay run rẩy.

Tôi thích nhìn họ bắt bài, sửa cho nhau từng nốt nhạc mà tôi cứ ngỡ là đã chuẩn lắm rồi. Tôi thích nghe họ nói chuyện về John Fogerty, về Eric Clapton, về The Eagles, về Joe Satriani. Thích (thầm) cả cái lúc họ hơi ngạc nhiên khi thấy tôi cầm đàn tay trái. Dù đó chỉ hoàn toàn là bản năng, và tôi vẫn phải tập cầm và đánh bằng tay phải. Dù có ai đó ví đùa tôi là Jimi Hendrix...

Và dần dần, những nụ cười chào đón của họ với tôi, trở nên ấm nồng và toả sáng hơn bất cứ chùm nắng nào trong cái ngày hè nóng nực ấy. Cái lúc họ giúp tôi học, khi Cường Bồng chỉ cho tôi một đoạn nhạc khó và gật đầu hài lòng khi ngay sau đó tôi giải quyết được trơn tru, hay khi tay trống nói rằng tiếng đàn của tôi có nét riêng. Nhưng sung sướng nhất là khi chú Vinh nói rằng tôi có năng khiếu. Với một người kỹ tính như chú, đó không chỉ là một lời khen, mà còn là một thách thức.

Dù đó cũng không phải tất cả. Tất cả, với tôi, không chỉ là tất cả những gì tôi nhìn thấy.
* * * * *
Đại Bàng Trắng là một huyền thoại của Rock Hà Nội, nhưng cái thời hoàng kim của những năm 90s thế kỷ trước đã qua lâu lắm rồi. Họ không phải những người hoàn hảo. Vẫn có những nỗi lo cơm áo gạo tiền thường nhật. Muốn mua một con đàn mới cũng phải vay mướn chạy vạy. Vẫn thỉnh thoảng đùa nhau chuyển hướng sang Punk để hút nhiều khán giả hơn. Thế nhưng - họ lại làm được những điều mà nhiều người chẳng thể làm được. Chẳng có căn phòng tập chật chội nào có thể bó buộc và tù túng được họ, để khi đã quá nửa cuộc đời, họ vẫn sống với tất cả đam mê và ham muốn như thưở nào. Có mấy chàng trai trẻ với những khát khao tự do, với những trò nổi loạn điên rồ... được như họ, vượt qua được con đường đầy nắng gió ấy mà không bị ám bởi những cát ấy và bụi ấy?


Còn mọi chuyện với tôi, chỉ kéo dài được gần 2 tháng. Mẹ tôi sợ rằng tôi đang chìm đắm vào cây đàn guitar mà quên mất cái “nhiệm-vụ-chính-là-học”, rằng tôi đang mê muội trong một thế giới không dành cho mình. Thế là, lại một lần mẹ đến và xin nghỉ học. Mẹ nói, nói rất nhiều, và hẳn chỉ có chú Tân nghe mà thôi. Còn chú ư? Không, chú chỉ ừ hử cho có lệ. Chú nhìn những đám khói thuốc trôi hững hờ qua cốc trà xanh, cũng bằng một ánh mắt hững hờ như vậy.

Nhìn chú Vinh lúc ấy, tôi lại nghĩ đến một câu mà một người trong ban nhạc đã nói với tôi, "Cuộc sống là một vòng tròn. Sống gì thì sống, đừng làm méo vòng tròn ấy. Một vòng tròn là quá đủ để con người ta tung hoành. Đừng cố phá vỡ nó." Nhưng có lẽ với chú, vòng tròn ấy cũng chỉ như những vòng tròn của khói thuốc mà thôi. Cứ từng vòng tròn, sinh ra và tan đi, tất cả cùng trong một thoáng.

Sau này, nghe mọi người kể lại, tôi mới biết rằng chú đặt nhiều niềm tin vào tôi, rằng tôi sẽ trở thành một guitarist chuyên nghiệp, kế tiếp con đường của chú. Nhưng còn có nghĩa lý gì nữa? Chú mất một đứa học trò, rồi sẽ có một thằng đệ tử tài giỏi hơn nhảy vào. Còn tôi - nhiệt huyết mới chớm lên đã bị dụi tắt, thì cái gì sẽ thay thế được đây? Tôi rồi cũng sẽ lại như bao con người khác, cũng những khát khao được vùng vẫy tự do, cũng những trò nổi loạn điên rồ... nhưng tôi sẽ đi một con đường khác. Nắng gió nhiều mà cát bụi cũng nhiều. Để để tôi vượt qua và sống chết với những đam mê rực lửa của mình. Bằng không, tôi sẽ ngồi lại, nhìn những ước mơ vụt xa dần khỏi tầm với bằng ánh mắt của một đứa trẻ con ngước theo quả bóng tuột khỏi tay. Vậy thôi.
* * * * *
Để kể về những ngày ấy, chỉ với tôi, thì cũng đã lâu lắm. Con phố Lò Sũ nhộn nhạo đến nhức nhối... chẳng ai biết ẩn chứa trong nó là những ai, những gì. Cái con bé là tôi, từng thần người ra nghe “Phiên khúc mùa đông”, “Smooth” hay “Con rắn”, cũng không. Đại Bàng Trắng thế nào rồi nhỉ? Liệu họ còn bao giờ tính chuyển hướng sang Punk để hút nhiều khán giả hơn? Đam mê có thể không còn rực lửa, nhưng vẫn âm ỷ lắm mà... Chưa tàn dư đâu, chưa tro bụi đâu.

Chắc họ vẫn miệt mài mỗi ngày thứ Ba, thứ Năm, Chủ Nhật. Miệt mài với 1 lead, 1 bass và 1 trống. Miệt mài những đêm thứ Sáu diễn cho lũ Tây. Với chúng, đó là những ngày cuối tuần. Nhưng với họ... đâu có đơn giản như uống rượu và tán gẫu. Những tấm thảm vây quanh họ, vuông vức nhưng không-trọn-vẹn cho căn phòng. Cái mà họ để lại cho căn phòng 16m2, ngăn cách với quầy bar một bức tường ấy, đâu chỉ là Rock 'n' Roll và Blues. Những níu kéo và ám ảnh giữa cuộc sống và thực tại, đam mê và tất cả…

Thì họ vẫn sống, một cuộc sống bình thường như bao ngày. Nhưng dường như cuộc sống ấy lại quá-bất-bình-thường với cái phố Lò Sũ nhộn nhạo ngoài kia. Hay chính con phố ấy mới bất-bình-thường với họ? Cái gì rồi cũng sẽ qua đi, con người, cuộc đời... có ai ngã mà không chịu đứng dậy. Có ai chịu dừng lại và câm lặng mãi bao giờ?
* * * * *
Những mùa hè sau đấy vẫn nóng nực và khô rát như ngày nào. Tôi đã lựa chọn cho mình một con đường khác, quên dần những bài luyện ngón, chai lỳ dần với tiếng dây đàn rung động. Tôi cũng chẳng âu yếm cây đàn guitar nào như với con Fernandes màu xanh dương nữa.

Nhưng đám lửa mà người ta vẫn tương truyền kia thì có thật, vì nó đã kịp lan sang thân xác và trái tim của tôi rồi.
  
~ Phương / wildrock1989

Sunday, July 3, 2011

Những vụn vặt trong thành phố (part 7)

Hôm trước đưa khách Hà Nội đi chơi, tự dưng nhận ra là mình không nhớ phố Hà Nội bằng địa lý hay hành chính, mà đánh dấu bằng các quán quen và những câu chuyện.

Phố nào cũng thế.