Saturday, March 26, 2011

Những vụn vặt trong thành phố (part 1)

Chiều nay em tình cờ xem phải một bộ phim Việt Nam rất là hilarious. Có một thằng bắt cóc con tin đòi tiền chuộc 5 tỷ, và yêu cầu em nhân vật chính, tên là Nhi (gọi con tin là dì ruột) phải trực tiếp đến gặp để giao tiền và trao đổi con tin. Địa điểm là núi Sóc. Lẽ ra chỉ có mình em ấy đi thôi, nhưng con em họ (con gái của con tin) cũng lon ton đòi đi theo. Đánh đấm giằng co một hồi, rốt cuộc cả 2 em cũng bị trói quặt tay và bịt miệng. Sau đấy, trước mặt 3 người đàn bà, thằng bắt cóc (TBC) ngồi kể tội con tin là đồ bất nghĩa, tham lam hơn cả chó má, đánh trống bỏ dùi, ăn cháo đá bát... v.v... và bây giờ là lúc phải trả giá cho những tội lỗi của mình.

Chuyện nếu chỉ có thế thì cũng chả có gì đáng nói. Ác giả ác báo, đấy là lẽ thường tình. Nhưng tình tiết của nó phi thường ở chỗ, thay vì diễn giải bằng lời nói lê thê như bao bộ phim nhạt khác, TBC chỉ tóm gọn lại với vọn vẻn 2 câu hát như này:

Dù có ước, có ước ngàn lời, có trách một đời
CŨNG ĐÃ MUỘN RỒI!
(Niệm khúc cuối - Ngô Thụy Miên)

Nhất là câu cuối, thằng cha gằn xuống, nhấn mạnh từng từ, giọng điệu đầy cay đắng và chua xót. Giọng hát làm em dù đang dở tay cũng phải bỏ hết để dính mắt vào màn hình. Cái giọng hát, tuy không điêu luyện, không phiêu, không trữ tình, nhưng được cất lên bằng cảm xúc rất thật, chạm được đến từng ngõ ngách trái tim em (điều mà Uyên Linh không thể làm được). Đạo diễn phim quả thực vô cùng tinh tế khi để TBC cất tiếng hát như thế. Chỉ có 2 câu hát mà bỗng dưng, cảm xúc của em bỗng thay đổi hoàn toàn: từ căm ghét một nhân vật phản diện, độc ác... trở thành thương cảm cho một con người sống nội tâm, lãng mạn, chỉ vì một lần bị phản bội mới trở nên đầy lòng thù hận như thế. Em xem mà cứ vỗ gối đanh đách, "Hóa ra mình judgmental quá. Phim Việt Nam cũng có những tình tiết phức tạp, nội tâm và nhiều layers đấy chứ."

Chửi rủa một hồi xong thì TBC cũng get to the point, là tưới xăng và thiêu chết cả 3 con tin. Tuy nhiên, trước khi giết gái thì nó cũng an ủi em Nhi bằng cách khen em ý xinh, thông minh, cá tính, rồi lôi em ý vào lều (để làm cái việc mà ai cũng đoán được ấy). Em, ngoài thích các cảnh phim nghệ thuật ra, cũng khó mà cưỡng lại được sức hút của cảnh nóng, nên vừa xem tim vừa đập thình thích. Xong rồi, đúng lúc nó vứt em Nhi xuống, cảnh phụt tắt, hóa ra là hết phim.

Thế là, dù muốn dù không, tuần sau em sẽ phải nhớ mà canh giờ, bật TV lên xem tiếp cái phim mà em cũng chả biết tên là gì. Không phải em thèm xem cảnh nóng đâu, mà em chỉ tò mò không biết trong lúc cao trào cảm xúc ấy, TBC sẽ hát bài gì.

Theo plot của phim psychological thriller, cộng vốn âm nhạc của em, thì em dự thế này: nó sẽ vừa hành sự vừa gào thét như sau:

"And don't you cry tonight
Don't you take it so hard now
And please don't take it so bad
I'll still be thinking of you
And the time we hadddddddd (đỉnh điểm cảm xúc)
baby..."
(tạm dịch: "Đừng có gào lên như thế. Đừng có tỏ ra khó khăn và khổ sở thế. Dù gì thì anh vẫn sẽ nghĩ về cưng và giây phút này của chúng ta.")

Xong rồi, tẩm xăng xong, nó sẽ ngâm nga nốt một niệm khúc cuối cho em Nhi như này: "No one's gonna hurt you, not any more" (James Iha). Rồi xoẹt, bật lửa. Xèo, em Nhi bị phơi khô. Phụt, lửa lan ra cỏ và cháy rừng. Bùm, TBC cũng phừng phừng lửa. Công an và bộ Tài nguyên - Môi trường vào cuộc.

Nhưng mà đây là phim Việt Nam, rất khó lường, thế nên thứ Bảy tuần sau, bận đến mấy em vẫn phải canh giờ bật lên mà xem.

Tuesday, March 8, 2011

Vì sao phụ nữ lấy chồng.

"vì sao phụ nữ lấy chồng" on facebook 

Hôm trước Duy có viết cái note “Vì sao đàn ông lấy vợ?” khá hay (http://www.facebook.com/note.php?note_id=10150104490162197) Hay từ cái tựa đề có đầy đủ dấu chấm hỏi, đọc là hiểu thấu được nỗi hoang mang trong tâm hồn các anh. Còn cái note response này, em mạn phép đặt một dấu chấm câu. Vì phụ nữ cũng có những trằn trọc tương tự như đàn ông vậy, chỉ có điều, chưa kịp trăn trở xong thì mới nhận ra, mình đã bước vào lối mòn của vô vàn những người phụ nữ yếu đuối khác từ lúc nào chẳng hay.

Phụ nữ lấy chồng vì phụ nữ giàu tình cảm

Con người sinh ra ai cũng có cảm xúc cả. Thế nhưng, vì mang cái “trọng trách” và áp lực giới tính trong mình, nên đàn ông được tôi luyện để thành những “bậc đại trượng phu” mạnh mẽ, lý trí, chai lỳ, thậm chí là khô cứng. Phụ nữ, may mắn hơn, thì được giải thoát khỏi gánh nặng ấy, và trở thành những con người giàu tình cảm và không ngại bày tỏ tình cảm. Tình cảm ấy, hồi bé thì dành cho bố mẹ, cho búp bê và gấu bông, lớn lên thì dành thêm cho người yêu. Lúc nào cũng sâu đậm và vô tận cả, giống như dòng thác luôn luôn tràn trề và dạt dào nước chảy vậy.

Đáng buồn là, phụ nữ khó có thể chia sẻ dòng nước ấy cho nhiều người đàn ông một lúc, một phần là do định kiến xã hội và sự bảo thủ của người đời (including men). Nhưng phần quan trọng hơn là bởi, nàng biết không phải người đàn ông nào cũng xứng đáng với tình cảm dạt dào của nàng. Vì thế, phụ nữ lấy chồng – người đàn ông thực sự yêu nàng – để dồn tình cảm vào một người duy nhất, và để thể hiện công khai tình cảm với người đấy. Nhưng thực chất, với nàng, chồng chỉ là bước đệm để nàng gặp được người mà nàng yêu nhất và dành tình cảm đằm thắm nhất, đó là con cái. Thế thôi.

Phụ nữ lấy chồng vì cần một điểm tựa để nâng Trái Đất

Có lần đi chợ Tết ở Boston, em nghe thấy một bài song ca nam nữ như này:

"Người yêu em hỡi ước mơ gì hôm nay
Ước mơ anh nhỏ bé thôi
Cầu cho thế giới vui trong an bình muôn đời.
[...] Ước mơ em thật lớn lao
Mơ đôi mình đừng dối nhau."

Khi ấy, em còn trẻ tuổi, feminist và aggressive, nên nghe như vậy tức lắm. Hát hò như vậy có khác gì bảo phụ nữ là giống loài nông cạn, suy nghĩ ngắn không quá mang tai, chỉ biết ru rú một chỗ làm con ruồi chết vì sặc mật. Nhưng khi em lớn dần, biết yêu một cách trưởng thành hơn, em nhận ra đó thực ra chỉ là một bước đi trong cuộc đời người phụ nữ.

Đàn ông mang trong mình cái trách nhiệm self-proclaimed là phải cứu thế giới (nhưng mà khỏi cái gì cơ hả anh?). Tiếc là chặng đường cứu rỗi thế giới ấy quá ngắn ngủi, mà theo anh nói là bắt đầu và buộc phải dừng lại khi các anh lấy vợ và sau đó là giải cứu chính mình. Đàn bà thì khác ở chỗ, họ giải cứu chính mình (khỏi áp lực gia đình, xã hội) bằng việc lấy chồng, để khi đã được tiếng “yên vị” rồi, họ mới dành sức lực và tâm trí để bắt đầu làm những công việc lớn lao hơn. Cứ thử hình dung 2 vị sếp nữ đều giỏi giang và tài năng, một single, một đầy đủ chồng con, ai sẽ hứng chịu dèm pha và ai sẽ được nghe những lời khen ngợi?

Một điểm cộng cho sự thực tế thông minh của phụ nữ. Thêm nữa, ước mơ rằng đàn ông không bao giờ nói dối thực ra cũng khá lớn lao đấy chứ.

Phụ nữ lấy chồng để giúp đàn ông đo lường được giá trị của mình (mượn lời Trang Hạ)

Đàn ông có thể khen nhau kiếm tiền giỏi, khen nhau cưa gái tài tình, khen xe hơi hay tài chơi golf của nhau. Nhưng lời khen “thằng này đàn ông” duy nhất mà họ dành cho nhau chỉ là khi ép nhau uống rượu. Thực chất đấy cũng chẳng phải lời khen, mà là lời khích đểu. Thì đàn ông thực tế, không yêu bằng tai (?), nhưng em dám chắc có một số câu mà khi phụ nữ nói ra, có thể bring đàn ông (and everything else of his) up hoặc down trong nháy mắt.

"There are two things no man will admit he can't do well: drive and make love."

Đàn ông hay dùng những từ kiểu “trả bài”, “đóng thuế” cho vợ, như thể đó là một nghĩa vụ khổ sở lắm vậy. Em nghe mà ngứa cả tai. Thế khi các anh trả bài trôi chảy, được vợ cho điểm cao (không được 9,10 đâu nhưng cũng phải 8.5), hoặc đóng thuế đầy đủ, thấy tiền thuế của mình mang lại hạnh phúc cho vợ, đóng góp cho sự phát triển bền vững của gia đình – thì đấy là sướng cho ai? Thử tưởng tượng, một tối nọ các anh mon men lên bảng, vừa đặt quyển vở sạch chữ đẹp (?) vào tay vợ, thì lại bị vợ ẩn lại, phán cho một câu xanh rờn, “Thôi, em không cần đâu, anh nghỉ ngơi đi để cho đỡ tổn thọ!” rồi quay đi chỗ khác (thậm chí lén lút đi lấy mạng thằng khác), các anh lại chả điên tiết lên, đầu óc bị dày vò, tự ái bị chà đạp. Lúc ấy, em cá rằng, chả cứ 6 năm, mà 12 năm, 18 năm tuổi thọ các anh cũng sẵn sàng dâng hiến cho vợ hết. (http://vietbao.vn/Suc-khoe/Vi-xuat-tinh-ma-nam-gioi-ton-tho/75253758/70/)

Phụ nữ lấy chồng vì phụ nữ dũng cảm hơn đàn ông

“Women believe he will change eventually. Men believe she never won’t. Both are wrong.”

Khác với đàn ông, thích khám phá, mạo hiểm kể cả với cuộc đời và tự do của mình, và kết thúc chuyến phiêu lưu ấy bằng đám cưới, phụ nữ biết rõ hướng đi của cuộc đời mình. Năm 6 tuổi, cô bé con nghịch ngợm bẩn thỉu và lăn lộn đánh nhau với những thằng con trai cao chưa đến mang tai mình. Năm 12 tuổi, con gái dậy thì và muốn chứng tỏ cá tính và cái tôi. Năm 18 tuổi, thiếu nữ bắt đầu suy tính mình sẽ học gì, làm gì cho tương lai. Đến năm 24 tuổi, người đàn bà trẻ có bằng thạc sỹ, hưởng lương cao ngất trời. Và trong cả 4 thời khắc ấy, họ hẳn đều ít nhiều phải nghe một câu nhắc nhở, “Cẩn thận rồi không có ma nào rước đi đâu đấy!”

Vì thế, đa phần phụ nữ đều biết rằng việc lấy chồng là một phần khó có thể tránh nổi trong số phận của mình. Và tất cả những người phụ nữ ấy còn biết rằng đó sẽ là một phần số phận khó khăn vất vả. Cái nghiệp chướng chồng con, từ lâu, Tú Xương đã viết, Hồ Xuân Hương đã viết, Thạch Lam đã viết.

"Tất cả những là thu với vén
Vội vàng nào những bống cùng bông"

Hôn nhân chỉ appeals to phụ nữ ở giai đoạn đám cưới. Còn em khẳng định, nghĩ đến cuộc đời mình ngay sau cái đám cưới đấy là phụ nữ cũng sợ hãi chả kém gì các anh đâu ạ. Chỉ có điều, họ dám đối diện và đương đầu với nỗi sợ hãi ấy. Đấy theo em mới là dũng cảm, chứ cái thái độ “nghênh ngang”, “tò mò”, “đếch sợ gì” của đàn ông khi bước chân vào hôn nhân, nó… ngu nhiều hơn khôn. Vì đàn ông ngây thơ tin rằng, người vợ tương lai của mình sẽ vẫn mãi tồn tại trong dáng vóc và tâm hồn của người con gái mình đang yêu hiện tại. Và cứ thế, đàn ông khi lấy vợ vẫn chỉ thèm thuồng về cái thời trai trẻ, còn con gái khi lấy chồng, lại học được cách làm người phụ nữ trưởng thành.

Đàn bà không hiểu được cái vui sướng khoái lạc “ngày ấy” của đàn ông, thì cũng mấy ông chồng hiểu được cái truân chuyên và đa đoan của vợ?

~

Tóm lại, nếu hỏi 100 người phụ nữ thì các anh còn ra được 101 lý do khác họ lấy chồng (và sau đó là chịu đựng chồng), ví dụ như vì không nỡ để đứa con trong bụng không có cha; vì đám bạn gái đứa nào cũng lũ lượt lấy chồng, chẳng còn ai cùng mình đi ăn uống, spa và shopping; hay để có đứa con gái còn ăn mặc trang điểm cho nó (đấy là lý do của em). Em thừa nhận là phụ nữ lấy chồng là có tí ích kỷ cho mình, nhưng mà lấy chồng rồi thì lại sống hết vì chồng, vì con, vì thiên hạ.

Thế nên là, đàn ông các anh đã cứu thế giới khỏi u tối. Còn phụ nữ bọn em thì bật lửa, đốt đèn để thế giới đấy sáng sủa hơn.

~

Lời cuối, chúc chị em phụ nữ ngày 8/3 vui vẻ, hạnh phúc, either with or without a man. :X