Nhiều người nói với tôi rằng đọc blog của tôi, họ như thấy một phần cảm xúc của mình trong ấy.
Từ bé, tôi đã biết rằng tài sản lớn nhất trong cuộc đời tôi là một tâm hồn đẹp. Tôi có thể lang thang cả một buổi chiều trên phố Ngô Quyền để ngắm phố phường. Có thể đứng chênh vênh trên lan can gác thượng để đón những ngọn gió tươi mát. Có thể giúp đỡ những con người kém may mắn hơn mình mà không chút ngại ngần. Có thể say mê một thứ âm nhạc vẫn còn xa lạ với với lứa tuổi của tôi. Có thể thức đến 2h sáng bên cây đàn để đánh những bản nhạc tôi yêu thích. Có thể tận hưởng, viết và hát nên những cảm xúc của riêng tôi mà không có một chút kìm hãm nào.
Ngày xưa, tôi viết rất nhiều thơ (và nhạc). Nhưng không bao giờ có một bài thơ tình. Một phần là vì tôi chưa trải nghiệm nhiều những chuyện yêu đương hò hẹn, kể cả với V. hay T. - nhưng phần lớn, là bởi những cảm xúc ấy là của riêng tôi, và tôi không muốn gắn kết hay attribute chúng với một cá nhân đơn lẻ. Để cho dù có bất kỳ ai bước ra khỏi cuộc đời mình, tôi cũng không bị hẫng hụt và lạc lõng, và vẫn nắm bắt được chính mình.
Tôi chỉ viết về tình yêu và những existentialism của nó… về những trải nghiệm cá nhân của mình về tình yêu, chứ không phải là một câu chuyện có đầu có cuối… có lẽ vì thế mà chẳng ai đoán ra được tôi viết về ai. Và nữa, bản thân những romance của tôi cũng đâu có đầu có cuối đâu. Cũng chỉ mong manh như vốn có.
Và có lẽ vì thế mà từ sau khi bắt đầu mối quan hệ nghiêm túc, lâu dài hiện tại, tôi cũng dần từ bỏ những thói quen viết lách như vậy. Vì tôi biết rằng mình không nên san sẻ những thứ cảm xúc vu vơ này nữa. Nếu có, tôi sẽ viết vào journal, lâu lâu mở ra đọc lại, không public, không hitech.
Ngày xưa, tôi tựa mình vào một gốc cây ở Cummings để ngủ một giấc trưa thu. Tôi chạy nhảy khắp sân trường tung tăng áo váy. Nhưng những lãng mạn ấy hình như quá xa xỉ và xa lạ với cuộc sống bộn bề ở đây. Chỉ đến khi tôi sắp tốt nghiệp, tôi mới lại trèo cây với Sibel, lại được bộc lộ cái natural instincts của mình. Lại được ở rất cao và xa khỏi mặt đất để mà ngửi hương mưa và đón gió trời.
Đó là lúc tôi thấy mình thuộc về nơi này nhất.
Saturday, February 26, 2011
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
1 comments:
Post a Comment