Phố xa vương chút ngày tàn
Thu qua, đông lại, không gian ru sầu
Ta ngồi bên nhau, những bức tường kính của quán café phản chiếu hai bóng hình, mà tưởng như sắc thái hai tâm hồn. Thời gian cứ mải miết trôi, biến quá khứ thành một dạng vật chất vô thường. Vào khoảnh khắc ấy, vật cản hữu hình nhất giữa ta và ta chỉ còn là làn khói đung đưa và vẩn vương từ cốc café và ly trà nóng. Tựa vai, tay kề... nhưng những va chạm thể xác có còn ý nghĩa gì? Cứ cách nhau một khoảng, để hồn ta cùng tràn vào những đợt gió lạnh đang xô đẩy nhau đập vào bờ không gian. Có một chút điêu tàn, nhưng chẳng phải mơn man lắm ư?
Rồi ta đi qua nhau; hai bàn tay không còn thành đôi, giờ thả lỏng; cứ thế để cả thiên khí và tình khí xưa lần mò qua từng kẽ ngón. Hội ngộ hay không là vận mệnh - nhưng vận mệnh có cho ta hội ngộ hay không? Hay cũng chỉ như "sương khói mờ nhân ảnh", tưởng là người mà lại thành mộng mị, tưởng là tình mà chỉ còn xót lại đê mê. Nếu thời gian là cát bụi, có lẽ con đường ta vừa bước qua và bỏ lại đang mù mịt lắm, rồi cũng bám rong rêu lại trên đường chân trời thôi.
Có một ngày, ta sẽ nhìn ra nhau. Ánh mắt sẽ gửi cho nhau những gì? Không trung sẽ đưa chuyển những gì? Và còn điều gì không nói lên được trong những câu chuyện bạn bè? Hay là cứ nên khẽ khàng mỉm cười, dùng kỷ niệm để tạo dựng một ngày mai mới mẻ và tươi đẹp hơn cho cả hai?
"Memories are what warm you up from the inside. But they're also what tear you apart." (Haruki Murakami)
Chắc là như vậy. Tức là dù hồn ta có tan trong gió, hóa thành tro thì vẫn hiện thân được trong sỏi đá. Tức là vẫn còn vận mệnh, vẫn còn có nhau, vẫn cần có nhau.
(based on a once-true story. nhân một buổi chiều cuối ngõ.)
(based on a once-true story. nhân một buổi chiều cuối ngõ.)
0 comments:
Post a Comment