Mẹ tôi có một người bạn thân. Cô ấy chưa bao giờ lấy chồng, và là người phụ nữ duy nhất tôi biết không bao giờ lấy chồng. Với một người có nhan sắc và sự nghiệp vững chắc, đó là một điều lạ lùng. Thế là có lần, tôi hỏi cô đã yêu ai bao giờ chưa. Cô ấy mỉm cười và trả lời tôi rằng, "Ngày xưa cô từng yêu một người, và bây giờ cô sống bằng hoài niệm."
Tôi không dám hỏi thêm hoài niệm ấy là gì, mà lại khiến cô, không như những người đàn bà khác và những cuộc tình không thành khác, cứ níu kéo mãi không nguôi. Nhưng hẳn nó phải mãnh liệt lắm thì mới đủ làm chỗ dựa cho cô qua từng ấy năm tháng. Để mỗi khi chiều tối, cô được thảnh thơi khỏi những lo toan đàn bà thường nhật, và thay vào đó là ngồi lại yên bình cùng hồi tưởng. Bởi nghe cái cách cô kể về nó, tôi không còn thấy sự hằn học hay đau khổ nữa. Dĩ nhiên, khi người ta đã sống quá nửa cuộc đời, nỗi đau nào cũng phải dịu dần, và bản thân họ cũng phải cố mà gượng dậy. Nhưng một phần lớn, có lẽ bởi những hồi tưởng ấy đã thấm dần vào tim và trở thành một phần máu thịt. Nó giống như một đứa trẻ con; ta dành cả đời để nâng niu và yêu thương nó, bất chấp biết rằng sẽ có ngày nó rời xa ta và bỏ lại ta, rằng sẽ có ngày ta không còn nhìn thấy và chạm vào nó được nữa, mà chỉ biết nghĩ và nhớ về nó bằng cảm giác và ký ức.
* * *
Mấy ngày trước, trong lúc unpack đồ, tôi tìm thấy quyển nhật ký cũ. Suốt ba năm cuối cấp, tôi lúc nào cũng giữ nó bên cạnh để kịp ghi lại từng biến động cảm xúc của mình. Có rất nhiều khoảnh khắc mà bây giờ đọc lại, tôi không thể nhớ được chuyện gì đã xảy ra, hay "you" mà tôi viết đã là ai. Nhưng chỉ cần nhắm mắt là tôi có thể gợi lại từng hơi thở, từng nhịp đập lúc ấy. Tôi có thể mường tượng ra ngày hôm ấy, trời đã nắng thế nào, đã mưa thế nào, hay gió đã thổi thế nào. Khung cảnh có thể hiện về rõ rệt đến độ, tôi phải giật mình tự hỏi, chẳng lẽ tôi vẫn là đứa con gái chỉ biết tin vào cảm xúc như thưở nào, hay bởi tôi quá nuông chiều bản thân để có thể giải thoát mình khỏi mộng mị. Để rồi tôi lại phải loay hoay tìm cách xử trí với những cảm giác tiềm thức ấy. Có người bảo rằng chúng thuộc về khoảnh khắc, và phải tan biến trong cùng khoảnh khắc ấy. Nhưng rốt cuộc, cảm giác và quá khứ là hai thứ duy nhất tôi thực sự sở hữu. Vì tôi có thể giả vờ được hành động, hay thay đổi được thực tại, chứ với hai thứ ấy, cũng chỉ biết buông xuôi mà thôi.
Và như thế,
Tôi không lên Võng Thị đón gió và diều với ai khác nữa.
Tôi không còn nghe bản nhạc tôi từng yêu thích của Bee Gees.
Tôi cũng bỏ luôn xe bus, trừ xe 34, chỉ lúc chiều muộn, chỉ đi một mình.
Có lẽ tôi ích kỷ khi qua từng ấy năm, tôi vẫn chỉ giữ cảm xúc khư khư cho riêng lòng mình. Nhưng với tôi, kỷ niệm là để nhớ, còn hoài niệm mới là cái để yêu thương. Kỷ niệm được xây nên bằng thời gian, còn hoài niệm thì trọn vẹn là cảm giác. Vì cảm giác thì không tiếp diễn, nên hoài niệm cũng không thể bị lấp đầy. Nó cứ âm ỷ mãi đến tận cùng mà thôi.
06/10/2010
Dedicated to T., wherever the fuck you are in this wild world.
Có lẽ tôi ích kỷ khi qua từng ấy năm, tôi vẫn chỉ giữ cảm xúc khư khư cho riêng lòng mình. Nhưng với tôi, kỷ niệm là để nhớ, còn hoài niệm mới là cái để yêu thương. Kỷ niệm được xây nên bằng thời gian, còn hoài niệm thì trọn vẹn là cảm giác. Vì cảm giác thì không tiếp diễn, nên hoài niệm cũng không thể bị lấp đầy. Nó cứ âm ỷ mãi đến tận cùng mà thôi.
06/10/2010
Dedicated to T., wherever the fuck you are in this wild world.
1 comments:
Sống bằng hoài niệm có khi là sống cùng với cái ý niệm về một việc (tốt đẹp) có thể xảy ra nhưng ko bao giờ xảy ra. Thế nên nó vẫn cứ có gì đấy tiếc nuối nữa nhỉ?
Post a Comment