hôm trước có người hỏi rằng cuộc sống của mình đang như thế nào. it didn't take me long to say that i was fine, and mean it.
sau đấy người ta lại hỏi tiếp, rằng sao mình hay kêu chán đời thế. làm mình cứng lưỡi vài giây. mới biết nhau một thời gian ngắn mà đã nhận ra catchphrase của mình rồi à! thế là đành giải thích rằng literally, it does mean nothing.
but that doesn't change the fact that my mood is a vicissitude. and whatever it is, i can't refrain and keep it for myself. i feel extremely frustrated if i have to inhibit it. i have to write, to draw, to sing, to talk.
có lẽ bởi along with this season of the fall, là the season of rumors. có cái khiến mình phải thốt lên "wtf", có cái thì khiến mình buồn cười, cái thì lại làm mình dumbfounded.
nhưng rồi có một người bảo rằng rumors chỉ giống như references trong research paper thôi, còn lại mình vẫn phải có chính kiến và quan sát riêng.
mình hứa với người đấy là i will be strong, and never let you be disappointed of me
mình bảo với một người khác là i'm no longer in a position to judge you
mình (thầm) bảo với một người khác nữa là whenever i drop by your facebook page, i smile and feel incredibly happy (và tự hứa là khi nào gặp lại thì sẽ bảo trực tiếp và bonus cả lý do)
còn với một người mình yêu quý đến chết lên được ý, thì mình bảo là do whatever that makes you happy. as long as you are happy, nothing else matters.
bốn người chẳng có liên quan gì đến nhau và thậm chí còn chẳng biết nhau, nhưng những câu chuyện với họ lại khiến những việc mình đang làm bỗng dưng make sense đến lạ.
Tuesday, October 26, 2010
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
0 comments:
Post a Comment