"mùa thu ở New England" on facebook
Tôi coi Maine là một sự giải thoát tạm thời và kịp thời, khi mà mối quan hệ tình cảm, cho dù vẫn bền chặt và êm đẹp, cũng nhiều khi trở nên chật chội. Khi mà thị phi và đồn đại về những người mà tôi tưởng rất gần bên mình cũng đủ khiến tôi ít nhiều hụt hẫng. Khi mà vẫn còn bao nhiêu câu hỏi bỏ ngỏ tôi chưa muốn vội tìm lời đáp. Khi mà New England đang vào những ngày đẹp nhất trong năm, với mùa thu đang chín vàng trên những cành cây dọc I-95 và đung đưa trên những dòng suối ven đường. Mà cũng có thể tôi chỉ muốn kiếm tìm cho mình một cảm hứng mới khi nhiều chiêm nghiệm tuổi 21 đã kịp trở thành cũ kỹ.
Tôi coi Maine là một sự giải thoát tạm thời và kịp thời, khi mà mối quan hệ tình cảm, cho dù vẫn bền chặt và êm đẹp, cũng nhiều khi trở nên chật chội. Khi mà thị phi và đồn đại về những người mà tôi tưởng rất gần bên mình cũng đủ khiến tôi ít nhiều hụt hẫng. Khi mà vẫn còn bao nhiêu câu hỏi bỏ ngỏ tôi chưa muốn vội tìm lời đáp. Khi mà New England đang vào những ngày đẹp nhất trong năm, với mùa thu đang chín vàng trên những cành cây dọc I-95 và đung đưa trên những dòng suối ven đường. Mà cũng có thể tôi chỉ muốn kiếm tìm cho mình một cảm hứng mới khi nhiều chiêm nghiệm tuổi 21 đã kịp trở thành cũ kỹ.
Portland là một thành phố nguyên bản (original). Đi dọc 2 con phố sầm uất nhất, tôi nhìn thấy rất ít người da đen. Người châu Á và Hispanic thì gần như không có. Điều ấy đồng nghĩa với việc nền văn hóa ở đây không bị pha tạp bởi những hip-hop, những chinese food hay football vốn nghiễm nhiên thống trị nước Mỹ. Hồn thành phố này mang những nét New England của riêng mình. Đó là cái fashion boutique chơi nhạc của Nina Simone chứ không phải Rihanna; là quán café 10 giờ tối đã đóng cửa nhưng vẫn lấp lánh ánh đèn; là những nhân viên bảo tàng mỉm cười khi nhắc nhở tôi thay vì quắc mắt lên và to tiếng; là những ngôi nhà mà màu gạch đã thấm màu lá thu. Thành phố này mang cả hồn sống và hồn vui. Những con người nơi đây không cần ăn vận trải chuốt khi ra đường, probably because part of their life happen here on the street. Khi mùa du lịch đã qua và khách du lịch cũng thưa dần, phố xá chỉ còn những cái vẫy tay chào nhau từ hai bên đường, những lời hỏi thăm thường nhật, và những câu chuyện tuềnh toàng không khoảng cách.
Tôi có thói quen nhìn vào những quán café và sinh hoạt cộng đồng để hiểu thêm về một thành phố. Những quán café nổi tiếng ở Portland không có vẻ thanh lịch và tao nhã theo lối kiến trúc châu Âu, cũng không quá xập xệ và tuềnh toàng. Nhưng rất nhiều trong số đó lại biết sống với social responsibility; họ phục vụ organic foods, sử dụng local ingredients hoặc fair trade, hoặc đóng góp một phần sales benefit cho từ thiện. Hệ thống xe công cộng hoàn toàn vận hành bằng natural gas. Và advocacy cho LGBTQ thì vô cùng mạnh mẽ. Tất cả tạo nên trong tôi hình ảnh về một thành phố Portland có lẽ sống (live for a cause) và có a strong sense of humanity. Đó là nơi mà người ta có thể bình yên gọi là nhà, được làm những con người thực sự, sống bên nhau mà không chút ngại ngần. (Lê Uyên Phương)
Phải biết sống lắm thì người ta mới có thể đặt cho ngôi nhà của mình những cái tên đẹp như “just-a-mere”, “off-the-shore” hay “dragonfly”… Tôi cảm nhận rất rõ sự sống ẩn chứa trong từng ngôi nhà có biển tên ấy. Những cái tên vô tình gợi cho tôi, một người khách qua đường tình cờ, những chiêm nghiệm nhỏ về nguồn cội, thời gian, về sự gần gụi và certainty. Không hiểu tại sao, nghĩ đến đấy, tôi cứ tự nhủ rằng về sau, nếu có gắn bó cả đời với một ai đấy, chúng tôi sẽ cùng nhau đến đây, ở một ngôi nhà có gắn biển tên và học bài học đầu tiên về sự gắn bó và yêu thương giữa những đổi thay thăng trầm.
Buổi tối cuối cùng ở Portland có tiếng gió tràn về lòng phố dài hun hút. Hồi bé, tôi thấy mình mạnh mẽ nhất khi bước đi ngược chiều gió thổi. Còn bây giờ, tôi biết mình mạnh mẽ nhất khi dám sống sao cho hạnh phúc. Sometimes it starts with a cup of hot tea and a simple nocturnal talk.
5 comments:
tao van cuoi mim khi biet it nhat 1 trog so nhug 'followers' ma m goi la readers cha bao gio doc (no bao t the' :))) con t tuy ko follow (vi t follow may site kieu cooking design chu ko follow friends) thi van check va doc blog cua m now n then :)
thich cai anh cuoi' :)x
tao vẫn biết đa số các "followers" trong blog của tao đều không thực sự đọc lolz. cái title "the readers" refers to the novel/movie (tính tao thích dùng cultural references). không cần take it into serious analysis thế đâu :D.
but thank you for reading my blog. it does mean a lot to me :).
serious analysis dech j dau :)) nghi j noi day thoi ma :))
m de cai word verification lam t cu fai danh di danh lai i' B-)
i m la fim 'the reader' co kate winslet dong a?
voi ca t doc vi u'r a friend i care ;)
Post a Comment