Monday, December 14, 2009

one pause among the chaos




unexpected enough, you are the particular figure of Hanoi that I miss dearly. despite the years of distance, you ain't even a memory. and this perceptual connectivity between us... it has been dipped "in the days of auld lang syne" for too long. as logic stands, all we have together now is just the leftover of a relationship, friend-based relationship. we used to understand, but now we try to understand based on personal assumptions. we insists to keep our faith in the certainties, while on the other side, we know the changes are waving soon. would that faith give us enough courage?

and logic breaks, because after all of the uncertainties, what kind of certainties are left available?
oh, except for this prose. i was amazed to run into it by chance, for which i guess you know?

-Du Tử Lê-
Yêu dấu,
Ðã nhiều, rất nhiều năm qua, đời sống tôi, là, ngôi nhà đóng kín. Ngôi nhà, không có một ô cửa sổ, dù rất nhỏ, mở vào ngày mai, mở vào tương lai, mở vào kiếp khác... Khi con đường mang tên Yêu dấu, con đường dẫn tới bậc thềm cửa lớn, đời tôi, đã khằn rêu năm tháng.
Yêu dấu,
Ðã nhiều năm, rất nhiều năm qua, đời sống tôi, là, ngôi nhà đóng kín. Ngôi nhà, không có một ô cửa sổ, dù rất nhỏ, mở vào tình thân, mở vào tri kỷ... Khi những cánh cửa bằng hữu gần, xa, lần lần, xập xuống. Khi những cánh cửa tình thân gần, xa, cũng lần lần, khép lại.
Yêu dấu,
Ðời sống đã gạt, đẩy tôi về hẳn một phía. Phía vùi chôn là niềm thân ái duy nhất, (mà,) tôi có thể có được, cho mình. Phía nắng, gió chung một mặt gương, chiếu, hắt hình ảnh tôi. Hình ảnh chiếc lá thời gian, sâu ăn. Hình ảnh, chiếc lá năm tháng, lìa cành ăn năn, Yêu dấu.
Yêu dấu, mỗi sớm mai, khi những con chim sẻ nâu chưa kịp thức, để cất tiếng ríu rít mở ngày; khi những con thạch anh chưa kịp đem chiếc đầu chúng ra khỏi bộ lông bung, xù như những quả bóng bông gòn mầu đá núi, để cất tiếng hót nhiều giọng lay, gọi bình minh; nâng giấc bước chân đẫm sương đầu ngày, đến từ phương đông,.., tôi đã ngồi vào chiếc ghế cũ, cất tiếng hỏi mình: "Nhờ đâu, giờ đây, ta sống?"

0 comments: