Monday, December 7, 2009

entitlement

đây là một bài thơ personal favorite của tôi, mặc dù cảm xúc cũng không có gì khác với những bài thơ khác. mùa đông ở hà nội mang một hương vị rất đặc trưng; cảm giác dựa dẫm, ôm ấp, quây quần, và nhất là cảm giác "chỉ có nhau" giữa phố xá đông người.


Này thì một mùa đông khác lại về
Gió lùa qua em không bê trễ
Có lúc mùa là ướt tầm ướt tã
Đôi khi thành nắng khô khốc ê chề
Đường dài lá đổ,
đường tỉnh giữa cơn mê
Mùa đông là như thế.

Em đợi đông sang trong khăn áo bồi hồi,
ngày xưa đưa vội
Đông đón em vào giữa sương mù thanh vắng,
giấu diếm băn khoăn.
Mùa đông vẫn thế chăng?
Sắn nóng, lúa rang, ngô nướng nặng lòng
Trở mình trên than hồng khói tỏa
Nghi ngút gần nhau, hương ấm nồng (1)
Trời tối mịt mù, không nhìn nhau bằng mắt
Theo tiếng nói cười, cứ vậy mà trông.

Mùa đông còn thế không?

Lá bàng rợp đỏ cho kiến cắn mật ong
Lạch cạch quả vàng ươm, đập vào khung cửa gỗ
Tiếng saxophone, tiếng ầu ơ và tiếng gió (2)
Tiếng rao khuya rệu rạo
Tiếng radio lè rè
Và cả những tiếng thì thầm to nhỏ
Như trăng len lỏi màn đêm
Mùa đông là vậy đó.

Này, đông về rồi, ở nhà có lạnh không?
Mà tay thêm ấm, len thêm êm
Má thêm hồng và tóc xõa buông mềm
Mắt thêm nhìn tới mông lung và thăm thẳm
"Một thuốc, một kẹo gừng, hai trà nóng"
Quán cóc góc đường an phận
Khẽ khàng phiên khúc, (3)
ngoài phố cũng đang đông.


(1) Cảm hứng từ bài thơ "Bếp Lửa" của Bằng Việt.
(2) Có một lần đến nhà bạn ở ngõ Tạm Thương (cái ngõ trên đường Hàng Bông mà bây giờ chi chít những hàng nem chua ý), tôi chợt nghe thấy tiếng saxophone vọng từ một căn gác. Không rõ là căn gác nào, nhưng đó là những âm thanh jazz tôi không thể quên.
(3) Phiên khúc mùa đông - st. Lê Hựu Hà.
(4) Từ 2 năm nay tôi không viết được bài thơ nào nữa. Có lẽ là bởi romance đã trở nên concentrated chứ không còn mông lung và tự do nữa. Có phải vì thế mà những nghệ sỹ lãng mạn thường chỉ có romance chứ không có relationship?

0 comments: