“Ở đây phố xá hiền như cỏ
Có nỗi hồn nhiên giữa mặt người
Ở đây cỏ sẽ hiền hơn phố
Bởi dưới chân em có mặt trời”
-Trịnh Công Sơn-
Gần 3 năm trước, tôi có một thói quen, đi bộ trên phố Ngô Quyền. Chiều muộn, nếu vờ như không có đám xe cộ chen chúc, lê lết dưới lòng đường thì sẽ rất vắng vẻ. Chỉ có mình tôi với những ô gạch vừa khít bàn chân. Thường thì tôi đi một mình; sau đó có thêm một người bạn cùng đi bên cạnh. Trong trường hợp nào, tôi vẫn giữ cho mình một tâm hồn thư thái, yên lành.
Rồi chuyển nhà, rồi du học, rồi bao chuyện tình tang… một phần hồn của tôi gửi lại ở Hà Nội, chỉ dám ghìm cái “tình” cho đến bên The Thames hoặc Charles River, gửi cái “phiêu” ở bên cây đàn piano. Và giữ riêng cái “wild” cho một người. Cảm xúc trở thành hội tụ, không còn lan tỏa và bồng bềnh nữa. Still good point though, as to keep me fixed on the ground.
“For a carefree person like myself, forever trying to find an excuse for [...] perpetual idleness, these [...] always had a particular charming.”
Muốn viết một vài điều gì đó về Copenhagen, về nhà ngói và phố dài. Nhưng hình ảnh thì không phiên âm được thành từ ngữ, suy nghĩ không truyền tải được qua đầu ngón tay, và mộng mị bị chặn lại bởi đôi mắt díp lại vì buồn ngủ. Đành tạm copy một đoạn blog cũ, đề lại “to be continued…” và… tình tang tiếp vậy.
“Tôi sắp rời cái Hà Nội nóng nực này để đến một nơi lạnh hơn rất nhiều, một nơi rất khác và memory-free. Một công cuộc tìm kiếm mới lại sẽ bắt đầu. Một con đường lát gạch. Một lâu đài cổ tích. Một bờ cảng mênh mang. Tất cả sẽ gieo hạt cho những cảm hứng mới, những rung động mới, những chiêm nghiệm mới. Nhưng tôi biết, dù có là ở bất kỳ đâu dọc vũ trụ này, Hà Nội, New London, New York, Tokyo, Marseille hay Copenhagen, tôi vẫn có thể cúi xuống ngắt và chúm môi thổi bay một bông bồ công anh trong gió, hoặc mỉm cười với một người đi trên đường, hoặc hát vang một câu nhạc…; vẫn có thể nghe thấy tiếng cầu kinh của bà, của mẹ; vẫn có thể nghe thấy tiếng thở chầm chậm của ông ngoại; vẫn có thể đọc những dòng blog của QA; vẫn có thể nghe thấy anh nói thì thầm vào tai rằng “Anh Yêu Em”. Để dù tất cả mọi người, mọi thứ trong cuộc đời có thay đổi, có mất mát, có ra đi, tôi biết rằng tôi vẫn còn lại chính tôi.“
1 comments:
A comment by Nam Anh:
"Mấy hôm đầu ở đây không đến nỗi nhớ nhà lắm, không biết tại sao. Sau mới thấy nhà cửa cây cối trông giống khu Hà Nội-Pháp. Mấy hôm nay lại depressed, không hiểu tại sao, tự nhiên rảo bước xuống Main Street. Hình như cũng không sai khi so sánh main street dài gần bằng Trần Hưng Đạo, mà trông cũng như thế. Thấy người, không đông đúc như NY, không vắng vẻ như khuôn viên trường, mỗi người 1 việc, tự mình thơ thẩn ngắm nhìn, thấy như được về Ngô Quyền hay Lí Thường Kiệt, cảm thấy khá hơn rất nhiều."
Just to make it relevant.
Post a Comment