Saturday, March 26, 2011

Những vụn vặt trong thành phố (part 1)

Chiều nay em tình cờ xem phải một bộ phim Việt Nam rất là hilarious. Có một thằng bắt cóc con tin đòi tiền chuộc 5 tỷ, và yêu cầu em nhân vật chính, tên là Nhi (gọi con tin là dì ruột) phải trực tiếp đến gặp để giao tiền và trao đổi con tin. Địa điểm là núi Sóc. Lẽ ra chỉ có mình em ấy đi thôi, nhưng con em họ (con gái của con tin) cũng lon ton đòi đi theo. Đánh đấm giằng co một hồi, rốt cuộc cả 2 em cũng bị trói quặt tay và bịt miệng. Sau đấy, trước mặt 3 người đàn bà, thằng bắt cóc (TBC) ngồi kể tội con tin là đồ bất nghĩa, tham lam hơn cả chó má, đánh trống bỏ dùi, ăn cháo đá bát... v.v... và bây giờ là lúc phải trả giá cho những tội lỗi của mình.

Chuyện nếu chỉ có thế thì cũng chả có gì đáng nói. Ác giả ác báo, đấy là lẽ thường tình. Nhưng tình tiết của nó phi thường ở chỗ, thay vì diễn giải bằng lời nói lê thê như bao bộ phim nhạt khác, TBC chỉ tóm gọn lại với vọn vẻn 2 câu hát như này:

Dù có ước, có ước ngàn lời, có trách một đời
CŨNG ĐÃ MUỘN RỒI!
(Niệm khúc cuối - Ngô Thụy Miên)

Nhất là câu cuối, thằng cha gằn xuống, nhấn mạnh từng từ, giọng điệu đầy cay đắng và chua xót. Giọng hát làm em dù đang dở tay cũng phải bỏ hết để dính mắt vào màn hình. Cái giọng hát, tuy không điêu luyện, không phiêu, không trữ tình, nhưng được cất lên bằng cảm xúc rất thật, chạm được đến từng ngõ ngách trái tim em (điều mà Uyên Linh không thể làm được). Đạo diễn phim quả thực vô cùng tinh tế khi để TBC cất tiếng hát như thế. Chỉ có 2 câu hát mà bỗng dưng, cảm xúc của em bỗng thay đổi hoàn toàn: từ căm ghét một nhân vật phản diện, độc ác... trở thành thương cảm cho một con người sống nội tâm, lãng mạn, chỉ vì một lần bị phản bội mới trở nên đầy lòng thù hận như thế. Em xem mà cứ vỗ gối đanh đách, "Hóa ra mình judgmental quá. Phim Việt Nam cũng có những tình tiết phức tạp, nội tâm và nhiều layers đấy chứ."

Chửi rủa một hồi xong thì TBC cũng get to the point, là tưới xăng và thiêu chết cả 3 con tin. Tuy nhiên, trước khi giết gái thì nó cũng an ủi em Nhi bằng cách khen em ý xinh, thông minh, cá tính, rồi lôi em ý vào lều (để làm cái việc mà ai cũng đoán được ấy). Em, ngoài thích các cảnh phim nghệ thuật ra, cũng khó mà cưỡng lại được sức hút của cảnh nóng, nên vừa xem tim vừa đập thình thích. Xong rồi, đúng lúc nó vứt em Nhi xuống, cảnh phụt tắt, hóa ra là hết phim.

Thế là, dù muốn dù không, tuần sau em sẽ phải nhớ mà canh giờ, bật TV lên xem tiếp cái phim mà em cũng chả biết tên là gì. Không phải em thèm xem cảnh nóng đâu, mà em chỉ tò mò không biết trong lúc cao trào cảm xúc ấy, TBC sẽ hát bài gì.

Theo plot của phim psychological thriller, cộng vốn âm nhạc của em, thì em dự thế này: nó sẽ vừa hành sự vừa gào thét như sau:

"And don't you cry tonight
Don't you take it so hard now
And please don't take it so bad
I'll still be thinking of you
And the time we hadddddddd (đỉnh điểm cảm xúc)
baby..."
(tạm dịch: "Đừng có gào lên như thế. Đừng có tỏ ra khó khăn và khổ sở thế. Dù gì thì anh vẫn sẽ nghĩ về cưng và giây phút này của chúng ta.")

Xong rồi, tẩm xăng xong, nó sẽ ngâm nga nốt một niệm khúc cuối cho em Nhi như này: "No one's gonna hurt you, not any more" (James Iha). Rồi xoẹt, bật lửa. Xèo, em Nhi bị phơi khô. Phụt, lửa lan ra cỏ và cháy rừng. Bùm, TBC cũng phừng phừng lửa. Công an và bộ Tài nguyên - Môi trường vào cuộc.

Nhưng mà đây là phim Việt Nam, rất khó lường, thế nên thứ Bảy tuần sau, bận đến mấy em vẫn phải canh giờ bật lên mà xem.

0 comments: