Sunday, December 5, 2010

thức lúc nửa đêm (part 13)

Chén rượu hương đưa, say lại tỉnh,
Vầng trăng bóng xế, khuyết chưa tròn. 

(Tự tình - Hồ Xuân Hương)

Một buổi tối nọ, tôi ngồi uống rượu với một vài người bạn mới quen. Những câu chuyện râm ran đưa đẩy chúng tôi tới một câu hỏi, rằng khi say, đàn ông và đàn bà xử sự khác nhau ra sao. Một người kể về bố của mình, rằng ông cụ khi ấy thường lè nhè và hát váng cả nhà. Còn tôi kể về mình, rằng chỉ cần ngà ngà một chút men rượu, là tôi lại thèm cảm giác được gần gũi, suồng sã thì ngả ngốn, thân mật thì dựa dẫm...

Hai dẫn chứng, mới nghe qua thì chẳng mấy tương hợp, nên cuộc thảo luận cũng chỉ ngắn ngủi đến vậy.

Rồi tôi trở về nhà, một căn phòng trống rỗng bóng người, cùng bốn bức tường trắng, lạnh toát và nhạt nhẽo (kể ra cũng phản chiếu phần nào cuộc sống hiện tại của tôi đấy chứ). Hơi nóng tỏa ra từ lò sưởi khiến căn phòng trở nên chật chội hơn, còn hơi cồn lan trong máu lại làm thân thể tôi quặn thắt lại. Thế là, trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, tôi bỗng rủa mình vì đã chọn nhầm thời điểm để uống rượu. Hay chính xác hơn, là nhầm thời điểm để cô đơn.

Nhưng nỗi cô đơn có bao giờ tự dưng mà đến. Hay khi đã lên đến cùng cực, cảm giác cô đơn cũng trở thành một trạng thái thường trực và bất biến trong lòng? Và rượu, xét cho cùng, chỉ là cái cớ để người ta độc thoại và tự vấn lại mình?

Nằm vất vưởng trên giường, tôi nhớ đến cái lần đầu tiên tôi say rượu. Lúc ấy, tôi gần như bất tỉnh ở góc nhà, cả người nặng nề như bị kẹp giữa trời và đất. Sau này, nghe mọi người kể lại, cứ dăm phút tôi lại mê man những câu thương mẹ. Có lẽ tôi nghĩ đến cái cảnh mẹ thi thoảng vẫn phải một mình chịu đựng cái đám hậu quả từ bố. Một bãi nôn mửa hay cái mùi nồng nặc, thì mẹ tôi (và bất cứ người đàn bà nào khác) nhắm mắt bịt mũi... cũng có thể cho qua. Phải chứng kiến chồng mình say xỉn mới là nỗi ám ảnh đáng sợ. Những trìu mến và kính trọng ngày thường bỗng dưng tan biến trước một người đàn ông cong queo và bầy nhầy - một người đàn ông gục vào người mình nhưng không âu yếm mình, và cũng chẳng cho mình bất cứ cảm xúc nào ngoài sự bất an. Mà cảm xúc yêu thương, với phụ nữ, quý giá vô cùng. Bởi chỉ một chút hao hụt, dù nhỏ nhất, cũng khó có thể lấp lại cho đầy.

Tôi nhớ đến người bạn thân nhất của mẹ tôi. Cái ngày biết tin chồng mình có con riêng, cô ấy đã uống rượu rồi đến khóc với mẹ tôi. Hồi đấy tôi còn chưa hiểu chuyện, chỉ thấy lạ là tại sao đã say rồi mà cô ấy vẫn đau khổ thế, khi mà người ta vẫn thường nói, "uống rượu cho quên sầu". Dĩ nhiên, chẳng rượu nào có thể xóa sạch được nỗi đau, nhưng nhiều khi, trốn được trong mộng mị dù chỉ giây lát thôi là cũng đủ để người ta tĩnh tâm lại rồi.

Nghĩ đến đấy, tôi lại nhớ về một người bạn cũ. Cậu ấy yêu đơn phương (và vô vọng) người bạn thân của tôi - có lẽ vì thế một phần mà cậu ấy vẫn thường tìm đến tôi để tâm sự. Có một buổi tối nọ, cậu ấy uống đến say mèm rồi tạt qua nhà tôi, viết nguệch ngoạc vài chữ rồi nhờ tôi gửi cho người bạn kia. Cậu ấy đứng còn không vững trên đôi chân của mình, giọng nói thì như sắp vỡ òa ra. Tôi chẳng biết cậu ấy viết gì, nhưng hẳn là tất cả những tình cảm mà cậu ấy đã kìm nén trong lòng. Cho đến ngày hôm sau, cậu ấy trở lại và xé tờ giấy thành những mẩu vụn.

Nhìn cậu ấy quay lưng lại và bỏ đi, tôi bỗng tự hỏi liệu người ta có bao giờ uống rượu với mục đích không? Bởi tôi (và ít nhất là tôi) đã từng phải uống rượu để lấy thêm can đảm để làm một việc. Chỉ có điều, tôi biết nhiều hơn những trường hợp mà người ta mượn rượu để lý giải hành động của mình. Một câu, "Lúc ấy say mà..." nói ra thật dễ dàng. Nhưng liệu rượu có thực sự phủ nhận được sanity dễ dàng như thế không, có lẽ lại là một câu hỏi khác.

Hay bởi đàn ông, khi say rượu, thì quên hết mọi thứ trên đời, kể cả bản thân mình. Còn đàn bà, dù có say đến mấy, vẫn ý thức được rằng mình là đàn bà. Và mỗi hớp rượu, khi ấy, lại trở thành một lời tự tình đến đắng lòng?

- viết tặng 2 người gần đây nhất đã Starbuck với mình và hút thuốc/uống rượu với mình. I don't want to name names, but you should know it, okay? :) 

Thursday, November 18, 2010

văn nghệ quần chúng

cố gắng thức làm việc đến sáng sớm để ngủ, thế mà vẫn trằn trọc mãi. co ro một mình trong chăn khiến mình đâm sến sến, đành lôi thi nhân việt nam ra đọc. lại tiện tay giở lại mấy bài thơ "hồi bé" của mình. đây là một phần mà tớ (22 tuổi) có thể đọc lại (và đem trưng ra trước thiên hạ) mà không rủa thầm sao ngày xưa mình chuối thế.

học thêm 1
mệt lử cả người chẳng ai hay
bút đặt trên bàn, mặt trên tay
một tiếng giật mình bừng tỉnh giấc
địa ngục ta mơ... hóa ra đây

học thêm 2
sắp chết rồi đây ai có hay
tim ta đau đớn dưới đêm này
trăng khuya yên ngủ, tâm thao thức
lòng như lửa đốt ngục tù đầy

(2 bài này viết trong lớp học thêm toán cực kỳ boring năm lớp 8, hồi đấy đang học văn chuyên đề "nhật ký trong tù" nên bị nhiễm thơ Bác)

tâm cảm
đã bao giờ em khóc trong mưa
để thấy rằng hạt mưa rất ngọt?
đã bao giờ em cười dưới nắng
để thấy rằng giọt nắng rất cay?
(2002)

vô đề
lâu lắm rồi chẳng thử nghệ cầm thi
mải thư bài, mải rock shows, mải sống
mải cuộc đời vẫn còn nhiều chỗ trống
mải tìm ai ủ ấm trái tim đông.
(2002)

không ngủ được
lại một ngày vắng anh
thêm một đêm không ngủ
lại những dòng quá khứ
chảy trong ký ức xưa
(2003)

sleepless
one more day without you
one more sleepless night
one more past goodbye
sailing in my mind
(2003)

you
there are walls that can't be collapsed
there are distances that can't be filled
but these are words hope you'll never forget
that my love is always for you
(2004)

Tuesday, October 26, 2010

"there are many seasons to feel glad, sad, mad"

hôm trước có người hỏi rằng cuộc sống của mình đang như thế nào. it didn't take me long to say that i was fine, and mean it.

sau đấy người ta lại hỏi tiếp, rằng sao mình hay kêu chán đời thế. làm mình cứng lưỡi vài giây. mới biết nhau một thời gian ngắn mà đã nhận ra catchphrase của mình rồi à! thế là đành giải thích rằng literally, it does mean nothing.

but that doesn't change the fact that my mood is a vicissitude. and whatever it is, i can't refrain and keep it for myself. i feel extremely frustrated if i have to inhibit it. i have to write, to draw, to sing, to talk.

có lẽ bởi along with this season of the fall, là the season of rumors. có cái khiến mình phải thốt lên "wtf", có cái thì khiến mình buồn cười, cái thì lại làm mình dumbfounded.
nhưng rồi có một người bảo rằng rumors chỉ giống như references trong research paper thôi, còn lại mình vẫn phải có chính kiến và quan sát riêng.

mình hứa với người đấy là i will be strong, and never let you be disappointed of me
mình bảo với một người khác là i'm no longer in a position to judge you
mình (thầm) bảo với một người khác nữa là whenever i drop by your facebook page, i smile and feel incredibly happy (và tự hứa là khi nào gặp lại thì sẽ bảo trực tiếp và bonus cả lý do)
còn với một người mình yêu quý đến chết lên được ý, thì mình bảo là do whatever that makes you happy. as long as you are happy, nothing else matters.

bốn người chẳng có liên quan gì đến nhau và thậm chí còn chẳng biết nhau, nhưng những câu chuyện với họ lại khiến những việc mình đang làm bỗng dưng make sense đến lạ.

Thursday, October 21, 2010

Mùa thu ở New England (part 2)

"mùa thu ở New England" on facebook

Tôi coi Maine là một sự giải thoát tạm thời và kịp thời, khi mà mối quan hệ tình cảm, cho dù vẫn bền chặt và êm đẹp, cũng nhiều khi trở nên chật chội. Khi mà thị phi và đồn đại về những người mà tôi tưởng rất gần bên mình cũng đủ khiến tôi ít nhiều hụt hẫng. Khi mà vẫn còn bao nhiêu câu hỏi bỏ ngỏ tôi chưa muốn vội tìm lời đáp. Khi mà New England đang vào những ngày đẹp nhất trong năm, với mùa thu đang chín vàng trên những cành cây dọc I-95 và đung đưa trên những dòng suối ven đường. Mà cũng có thể tôi chỉ muốn kiếm tìm cho mình một cảm hứng mới khi nhiều chiêm nghiệm tuổi 21 đã kịp trở thành cũ kỹ.

Portland là một thành phố nguyên bản (original). Đi dọc 2 con phố sầm uất nhất, tôi nhìn thấy rất ít người da đen. Người châu Á và Hispanic thì gần như không có. Điều ấy đồng nghĩa với việc nền văn hóa ở đây không bị pha tạp bởi những hip-hop, những chinese food hay football vốn nghiễm nhiên thống trị nước Mỹ. Hồn thành phố này mang những nét New England của riêng mình. Đó là cái fashion boutique chơi nhạc của Nina Simone chứ không phải Rihanna; là quán café 10 giờ tối đã đóng cửa nhưng vẫn lấp lánh ánh đèn; là những nhân viên bảo tàng mỉm cười khi nhắc nhở tôi thay vì quắc mắt lên và to tiếng; là những ngôi nhà mà màu gạch đã thấm màu lá thu. Thành phố này mang cả hồn sống và hồn vui. Những con người nơi đây không cần ăn vận trải chuốt khi ra đường, probably because part of their life happen here on the street. Khi mùa du lịch đã qua và khách du lịch cũng thưa dần, phố xá chỉ còn những cái vẫy tay chào nhau từ hai bên đường, những lời hỏi thăm thường nhật, và những câu chuyện tuềnh toàng không khoảng cách.


Tôi có thói quen nhìn vào những quán café và sinh hoạt cộng đồng để hiểu thêm về một thành phố. Những quán café nổi tiếng ở Portland không có vẻ thanh lịch và tao nhã theo lối kiến trúc châu Âu, cũng không quá xập xệ và tuềnh toàng. Nhưng rất nhiều trong số đó lại biết sống với social responsibility; họ phục vụ organic foods, sử dụng local ingredients hoặc fair trade, hoặc đóng góp một phần sales benefit cho từ thiện. Hệ thống xe công cộng hoàn toàn vận hành bằng natural gas. Và advocacy cho LGBTQ thì vô cùng mạnh mẽ. Tất cả tạo nên trong tôi hình ảnh về một thành phố Portland có lẽ sống (live for a cause) và có a strong sense of humanity. Đó là nơi mà người ta có thể bình yên gọi là nhà, được làm những con người thực sự, sống bên nhau mà không chút ngại ngần. (Lê Uyên Phương)


Phải biết sống lắm thì người ta mới có thể đặt cho ngôi nhà của mình những cái tên đẹp như “just-a-mere”, “off-the-shore” hay “dragonfly”… Tôi cảm nhận rất rõ sự sống ẩn chứa trong từng ngôi nhà có biển tên ấy. Những cái tên vô tình gợi cho tôi, một người khách qua đường tình cờ, những chiêm nghiệm nhỏ về nguồn cội, thời gian, về sự gần gụi và certainty. Không hiểu tại sao, nghĩ đến đấy, tôi cứ tự nhủ rằng về sau, nếu có gắn bó cả đời với một ai đấy, chúng tôi sẽ cùng nhau đến đây, ở một ngôi nhà có gắn biển tên và học bài học đầu tiên về sự gắn bó và yêu thương giữa những đổi thay thăng trầm.

Buổi tối cuối cùng ở Portland có tiếng gió tràn về lòng phố dài hun hút. Hồi bé, tôi thấy mình mạnh mẽ nhất khi bước đi ngược chiều gió thổi. Còn bây giờ, tôi biết mình mạnh mẽ nhất khi dám sống sao cho hạnh phúc. Sometimes it starts with a cup of hot tea and a simple nocturnal talk.

Wednesday, October 6, 2010

thức lúc nửa đêm (part 11)


Mẹ tôi có một người bạn thân. Cô ấy chưa bao giờ lấy chồng, và là người phụ nữ duy nhất tôi biết không bao giờ lấy chồng. Với một người có nhan sắc và sự nghiệp vững chắc, đó là một điều lạ lùng. Thế là có lần, tôi hỏi cô đã yêu ai bao giờ chưa. Cô ấy mỉm cười và trả lời tôi rằng, "Ngày xưa cô từng yêu một người, và bây giờ cô sống bằng hoài niệm."

Tôi không dám hỏi thêm hoài niệm ấy là gì, mà lại khiến cô, không như những người đàn bà khác và những cuộc tình không thành khác, cứ níu kéo mãi không nguôi. Nhưng hẳn nó phải mãnh liệt lắm thì mới đủ làm chỗ dựa cho cô qua từng ấy năm tháng. Để mỗi khi chiều tối, cô được thảnh thơi khỏi những lo toan đàn bà thường nhật, và thay vào đó là ngồi lại yên bình cùng hồi tưởng. Bởi nghe cái cách cô kể về nó, tôi không còn thấy sự hằn học hay đau khổ nữa. Dĩ nhiên, khi người ta đã sống quá nửa cuộc đời, nỗi đau nào cũng phải dịu dần, và bản thân họ cũng phải cố mà gượng dậy. Nhưng một phần lớn, có lẽ bởi những hồi tưởng ấy đã thấm dần vào tim và trở thành một phần máu thịt. Nó giống như một đứa trẻ con; ta dành cả đời để nâng niu và yêu thương nó, bất chấp biết rằng sẽ có ngày nó rời xa ta và bỏ lại ta, rằng sẽ có ngày ta không còn nhìn thấy và chạm vào nó được nữa, mà chỉ biết nghĩ và nhớ về nó bằng cảm giác và ký ức.
* * *
Mấy ngày trước, trong lúc unpack đồ, tôi tìm thấy quyển nhật ký cũ. Suốt ba năm cuối cấp, tôi lúc nào cũng giữ nó bên cạnh để kịp ghi lại từng biến động cảm xúc của mình. Có rất nhiều khoảnh khắc mà bây giờ đọc lại, tôi không thể nhớ được chuyện gì đã xảy ra, hay "you" mà tôi viết đã là ai. Nhưng chỉ cần nhắm mắt là tôi có thể gợi lại từng hơi thở, từng nhịp đập lúc ấy. Tôi có thể mường tượng ra ngày hôm ấy, trời đã nắng thế nào, đã mưa thế nào, hay gió đã thổi thế nào. Khung cảnh có thể hiện về rõ rệt đến độ, tôi phải giật mình tự hỏi, chẳng lẽ tôi vẫn là đứa con gái chỉ biết tin vào cảm xúc như thưở nào, hay bởi tôi quá nuông chiều bản thân để có thể giải thoát mình khỏi mộng mị. Để rồi tôi lại phải loay hoay tìm cách xử trí với những cảm giác tiềm thức ấy. Có người bảo rằng chúng thuộc về khoảnh khắc, và phải tan biến trong cùng khoảnh khắc ấy. Nhưng rốt cuộc, cảm giác và quá khứ là hai thứ duy nhất tôi thực sự sở hữu. Vì tôi có thể giả vờ được hành động, hay thay đổi được thực tại, chứ với hai thứ ấy, cũng chỉ biết buông xuôi mà thôi.

Và như thế,
Tôi không lên Võng Thị đón gió và diều với ai khác nữa.
Tôi không còn nghe bản nhạc tôi từng yêu thích của Bee Gees.
Tôi cũng bỏ luôn xe bus, trừ xe 34, chỉ lúc chiều muộn, chỉ đi một mình.

Có lẽ tôi ích kỷ khi qua từng ấy năm, tôi vẫn chỉ giữ cảm xúc khư khư cho riêng lòng mình. Nhưng với tôi, kỷ niệm là để nhớ, còn hoài niệm mới là cái để yêu thương. Kỷ niệm được xây nên bằng thời gian, còn hoài niệm thì trọn vẹn là cảm giác. Vì cảm giác thì không tiếp diễn, nên hoài niệm cũng không thể bị lấp đầy. Nó cứ âm ỷ mãi đến tận cùng mà thôi.

06/10/2010

Dedicated to T., wherever the fuck you are in this wild world.

Wednesday, August 11, 2010

viết lách

ngày xưa, nghe giảng theo kiểu chép lấy chép để, thi cử cũng theo dạng chép sống chép chết. thế nên viết lách ngoài lề cứ là một mạch, bắt được suy nghĩ nào thì ghi lại hết trên giấy, trên laptop.

hết năm thứ nhất đại học cho đến tận bây giờ, học được cách nghe giảng và chép bài có chọn lọc, thi cử thì phải nghĩ dông nghĩ dài mới viết ra giấy. và viết paper thì sửa tới sửa lui cho đến khi tìm được từ ngữ, câu cú đúng ý.

thế nên chẳng viết được cái blog nào ra hồn nữa. mặc dù vẫn quan sát, lắng nghe và suy nghĩ rất nhiều.
nhưng hình ảnh không phiên âm được thành từ ngữ.
và những ngón tay gõ bàn phím nhiều, đã trở nên chai lỳ.

thành ra khóa blog. và dự định là terminate nó luôn.

Monday, May 10, 2010

40 tỷ cho gái lấy chồng

hôm trước đọc bài báo phỏng vấn ông phó sở xây dựng, nghe ông ý so sánh việc trùng tu Hà Nội với việc xây sửa nhà cửa cho con gái lấy chồng mà em cứ ngẫm nghĩ, không biết nên coi Hà Nội yêu thương của em là gái xuân mơn mởn hay là gái già mà lại phải có một cuộc đại trùng tu vĩ đại như vậy (?)

[blah.blah.blah]

nghĩ đến đấy, chẳng hiểu sao em cứ dại óc mà mường tượng rằng, dù gì thì Hà Nội vẫn mãi là một cô gái trẻ trung, xuân sắc và xinh đẹp. chỉ có điều sau lớp áo xống chỉnh trang ấy là một cái bra màu cháo lòng, granny panty và 2 cái tất lệch rách rưới. em có cả nghĩ quá không?



Saturday, April 24, 2010

chuyện cả nghĩ trên ngọn cây

Tưởng rằng cuộc sống gia đình cứ êm đềm như vậy, nhưng khi đi tu nghiệp ở nước ngoài về chị nhận thấy chồng có những thay đổi. Chị tìm hiểu thì biết được anh có đi lại với một cô gái chỉ hơn con gái chị mấy tuổi. Thấy mình bị phản bội bởi một “con ranh” chẳng bằng mình về mọi thứ, chị phản ứng gay gắt, tới cơ quan anh khiếu nại tố cáo.
Anh vẫn im lặng, chị muốn níu giữ cuộc hôn nhân này vì vẫn còn yêu anh nên tìm tới luật sư mong hòa giải. Nhưng khi luật sư mời anh tới hòa giải thì chính anh lại yêu cầu tòa cho ly hôn. Anh tâm sự: “Tha thứ hay thông cảm cho tính hay ghen của vợ tôi đã làm, nhưng cô ấy đã làm mất sĩ diện của mình”. Và anh nói rất thật, trong thời điểm này anh rất cần sự tự do.
Cuối cùng, luật sư đành để họ ra tòa ly hôn. Chị đau đớn nói với luật sư chỉ vì phút nông nổi mà đã đánh mất người cha tốt cho con, người chồng lý tưởng của mình. Còn anh thì để lại toàn bộ tài sản cho chị, ra đi làm lại cuộc đời mới ở cái tuổi ngoài 50 của mình.
(trích báo lá cải)

Em có một thói quen xấu, đó là khi tức lên vì một lý do vớ vẩn không đâu thì toàn ngồi tự xử bằng cách ch** b** điên loạn. Khi bình tĩnh hơn rồi thì em viết blog, nhưng vì toàn là những chuyện rất lame không dám chia sẻ nên toàn để lại trong draft mà không dám publish. Tuy nhiên đọc bài báo này thì em điên tiết không chịu nổi. Dù nó là chuyện có thật do luật sư kể lại hay là trò bồi bút thì em đều thấy điên tiết. Đầu tiên, em không hiểu tại sao thằng đàn ông ở trên lại nghĩ được rằng hành động của vợ nó là biểu hiện của "tính hay ghen". Bằng chứng ngoại tình của nó rõ rệt, nên phản ứng của vợ nó không phải là nghi ngờ vô lý hay là ghen bóng gió thông thường; và vợ nó cũng không phải một người đàn bà hoang tưởng, mà đã thật bị phản bội.

Điều thứ hai em không hiểu là tại sao nó có đủ liêm sỉ để dùng hai từ "tha thứ" và "thông cảm" trong khi nó là thằng đã phạm lỗi. Những phản ứng dữ dội kia hoàn toàn có thể chấp nhận được khi đặt chúng đối diện với cái tội lỗi tày đình là ngoại tình (với em, tha gì thì tha chứ adultery thì miễn từ đầu). Thế là bỗng dưng the sense of guilty lại chuyển sang cho người vợ (chú ý mấy từ "đau đớn", "nông nổi", đánh mất). Does it literally mean that no matter what mistake the husband makes, the wife should always be the unconditional forgiver, otherwise she is to blame for the break-up?

Điều thứ ba là hai chữ "sĩ diện". Cái thể loại đàn ông ngoại tình đã đáng khinh rồi (em chả bao giờ có respect cho đám đấy cả mặc dù hình như nhiều thằng có bồ cũng là để củng cố masculinity?), thế mà lại còn sợ mất mặt với mất hình tượng trước bàn dân thiên hạ. Nói công bằng thì, thằng nào có phước lấy được vợ nó giải quyết nội bộ, chứ em (tự nhận là cũng có tí ngoan ngoãn, hiền lành, sẽ nghe lời chồng và tương đối khôn khéo trong xử lý) mà gặp chuyện tương tự em cũng chả việc gì để giữ thể diện cho cái loại đàn ông đã làm em mất thể diện, xong rồi ôm gối mà khổ một mình.

Điều thứ tư là thằng này bị phát hiện xong thì lại im lặng và cũng không chủ động làm lành với vợ. Em đoán là nó sợ xin lỗi vợ thì sẽ hèn đi + take for granted là vợ nó sẽ tha thứ nên cứ để kệ mọi chuyện ra sao thì ra. Thể loại này không đáng làm đàn ông chân chính.

Dạo này em tự dưng rất là aggressive với domestic violence and abuse on women. Em càng nghĩ càng ức cho phụ nữ Việt Nam. Mà chẳng phải riêng nước em, ở Mỹ cứ kêu gào gender equality, rốt cuộc cũng sexist như ai. Nghe con bạn nó bảo, ở đây, chú rể chỉ phải lo tiền mua nhẫn, còn các chi phí khác đổ hết lên đầu nhà gái as a sign of gratitude. Em cả nghĩ, tại sao xã hội lại quá đề cao vai trò của đàn ông trong cuộc sống của phụ nữ. Phụ nữ không lấy chồng thì bị thiên hạ độc mồm là ế, còn họ quyết định làm single mom thì lại bị dèm pha là không đức hạnh rồi ích kỷ. Hình như chỉ có giải pháp lấy chồng và settle down thì họ mới được yên thân. Nói chung, em thừa nhận lấy chồng (tốt) sinh con (đẹp) đẻ cái (ngoan) là một lựa chọn rất tốt và an toàn, nhưng nó không phải duy nhất. Em thề em không phải là feminist, và càng không phải là extremist. Em chỉ mong thiên hạ có cái nhìn thoáng hơn khi đánh giá phụ nữ, đừng lúc nào cũng associated phẩm giá của họ với đàn ông thôi. Seriously, cứ nghĩ mà xem, từ "mất nết" chỉ để dùng cho những người phụ nữ ngủ với nhiều người đàn ông, trong khi theo em biết thì cái nết bao gồm nhiều yếu tố và giá trị khác cơ.

(cảm hứng từ một lần trèo cây ở Conn)

Sunday, March 14, 2010

wish you were here.

mưa rả rích từ sáng hôm qua đến giờ, khiến dự định tận hưởng một ngày yên bình tan thành sương khói. có một lúc nào đấy, tôi nghĩ rằng mình đã bắt đầu yêu new york, một new york bên ngoài times squares và fifth avenue, còn là jazz, hội họa và những đại lộ nối liền đôi bờ sông tới đường chân trời. rảo bước trên những con đường ở new york khiến tôi cảm nhận rất rõ, mình là một người phụ nữ tự tin và mạnh mẽ. (rất khác với boston, nơi tôi vẫn thường nhẩn nha và tận hưởng từng bước chân và cảnh vật xung quanh mình).

hơn 3 năm trước, tôi từng rất sợ new york, vì tất cả hành trang cho chuyến đi đầu tiên chỉ là một tâm trí lạc lõng (*absent mind*) và một trái tim tan vỡ, mặc dù theo thời gian, cũng được lấp đầy dần bằng một câu chuyện mới. nhưng sự ám ảnh về nỗi cô đơn thì vẫn đeo bám tôi đến tận bây giờ. hơn 3 năm trước, đó là nỗi cô đơn tôi giữ cho riêng mình. bây giờ, tôi lại nhìn thấy nỗi cô đơn ấy qua những con người nơi đây. người lê lết ở những bến tàu xe. người hát rong. người chỉ nói một mình. người bất động. tôi không hẳn là thương hại họ, mà chỉ cảm thấy chạnh lòng. thế là tôi quay sang nói với Annie, "Tao chẳng thích NY mày ạ, nó rộn ràng nhưng cũng phức tạp quá. Nó khiến mình phải nghĩ." cũng chẳng rõ tôi thực sự nghĩ về điều gì, nhưng tôi bị thôi thúc mạnh mẽ phải vượt qua "comfort zone" của mình, ngồi lại lắng nghe và nói chuyện với họ, nhìn và hiểu họ bằng một con mắt khác. để tôi không phải lệ thuộc vào những "conventional views" mà quay đầu khỏi những thân phận khổ hạnh. một người bạn thân của tôi từng nói với tôi rằng, "I believe in you - not what you do, but who you are." một người bạn khác thì nói, "I hate it when people use the word "weird" to describe a personality. Nobody is weird; they are just different from the common senses." và tôi nghĩ họ nói đều đúng. tôi cũng muốn đối xử như vậy với những con người xung quanh tôi, để sống một cuộc sống judgment-free, để học cách xử thế bao dung và nhân tính.

cũng không hẳn là tình cờ, tôi nhớ syd barrett và pink floyd đến da diết. tôi nhớ cái trạng thái thả lỏng mình, ngồi trên sân thượng một ngày mưa, bật wish you were here. thầy giáo của tôi từng nói, "cuộc sống là một vòng tròn. sống gì thì sống, đừng làm méo vòng tròn ấy. một vòng tròn là quá đủ để con người ta tung hoành. nhưng vẫn phải có những giới hạn để không phá vỡ nó". và wywh là bản nhạc duy nhất có thể kìm hãm tôi trong vòng tròn cuộc sống ấy. người ta ngỡ rằng mình đã có tất cả hạnh phúc trong tay, nhưng mọi thứ dần dần hiện ra chỉ là phản chiếu của những ảo vọng, mà ta (cố tình) không nhận ra.

did they get you to trade your heroes for ghosts?
hot ashes for trees
hot air for a cold breeze
cold comfort for change
did you exchange a walk on part in the war for a lead role in a cage

đó là một trong những lời ca buồn và ám ảnh nhất mà tôi từng nghe. nhưng nó cũng làm tôi nhận ra cái infinite complexity của sự thật hiển hiện. đức phật dạy rằng không phải lúc nào sự vật cũng phải rõ ràng trắng đen. phải nhìn và hiểu những mối quan hệ nhân quả ràng buộc xung quanh sự vật ấy, vì rốt cuộc, hiếm có thứ gì trên đời có thể tồn tại độc lập. có lẽ vì thế mà title của bản nhạc là "wish you were here" chăng?

viết cái blog ẩm ương này trong lúc vừa nhận được một cái thư reject nữa. thất vọng thì có đấy, nhưng tôi không để mình nản lòng như trước nữa. dù có thế nào, tôi cũng không được tự hạ thấp mình. on the other hand, tôi càng không được để mình bị "obscured" bằng ảo vọng. điều tốt nhất mà tôi có thể làm bây giờ có lẽ là tiếp tục mindful living mà thôi.