Hơn 1 năm rưỡi kể từ khi mình quay lại và ở tịt tại Mỹ. Trong suốt khoảng thời gian đấy, 3 đứa bạn mình lấy chồng, 1 đứa có con. Chưa kể là các thể loại cưới xin linh đình mùa trên Facebook. Mình nhìn chúng nó rồi nhìn lại mình. Mình yêu đương được hơn 5 năm, mọi thứ đến nay vẫn tốt đẹp nhưng chả hiểu nghĩ ở đâu, tự dưng nhận ra là cũng chẳng có hứa hẹn đảm bảo gì. Kiểu như con bạn nó bảo mình cái việc cưới của nó gần như là assumption for granted, là một bước tiếp hiển nhiên sau 6 năm trời, chứ cái passion với desire to be together thì không có. Mình cũng nghĩ thế.
(On a side note, có lẽ từ trước đến nay mình chỉ ghen tị "đời thường" với V., vì zai của nó là thằng con trai duy nhất mà, sau hơn 6 năm trời yêu nhau, mình vẫn đọc được sự si mê và yêu thương nồng nàn trong mắt. Không PDA, không "they look sooo cute together", không fancy, nhưng mà cảm nhận của mình về tình yêu của zai dành cho nó thì rõ rệt đến kỳ lạ ấy.)
Và vậy là đến một cái sợ. Mình không sợ ế, không sợ lỡ thì. Cái sợ lớn nhất là mình sẽ mất đi spirit để chuẩn bị một cái đám cưới thật hay ho với âm nhạc hút hồn. Sợ mình khi ấy sẽ bị ảnh hưởng bởi cái cảm giác mọi người bỏ nhỏ sau lưng kiểu "ôi giời, thì phải cưới chứ không lại bỏ nhau". Mình quan tâm đến thiên hạ là một phần, quan tâm hơn là mình bị ám thị bởi những cái suy tưởng đối đầu nhưng lại tồn tại song song trong đầu mình.
Thật, mình không sợ ế, không sợ lỡ thì. Mình có Plan B, mình believe in adoption. Mình cực ghét cái kiểu đàn bà để status, rồi đi chơi, rồi khoe, rồi cảm xúc lúc nào cũng 100% hướng về zai. Ts chứ, yêu nhau thì phải chiều chuộng, quà cáp rồi chăm sóc nhau, chứ không thì yêu làm * gì. Đọc/nghe/nhìn mấy cái kiểu đấy mình mừng cho người ta thì ít, mà buồn cười thì nhiều. Đàn bà Việt, dù có đi năm châu bốn biển, học rộng tài cao, cuối cùng vẫn dùng người đàn ông của mình làm indicator of success/happiness (mà cũng có thể là do tính đố kỵ sân si vốn dĩ).
Mình vẫn có một vài cái sợ. Fear of living against my beliefs, fear of being too ordinary, fear of being denied and unrecognized. Trong sự nghiệp, gia đình, yêu đương, mình cũng đã phải đối mặt với những nỗi sợ ấy. Lúc nhiều lúc ít. Nên thành ra, depressed cũng có, vui vẻ hớn hở cũng có, tức đến phát điên phát rồ cũng có, mà cái kiểu kệ mẹ nhà nó cũng có. Có lần ngồi nói chuyện bâng quơ với bạn, mình bảo rằng kiểu người như 2 đứa có lẽ khó mà có hạnh phúc trọn vẹn. Không phải vì chúng ta không biết đến niềm vui. Biết nhiều là khác. Chúng ta dùng những niềm vui con con ấy, những lãng đãng im lặng ấy, những điệu cười không thành tiếng ấy để sống qua từng ngày. Nhưng chúng ta cũng vơ vào mình những nỗi buồn tâm khảm, những cảm xúc không giải thích được với ai vì nó quá mơ ảo, rồi lại tự dằn vặt mình. Cứ nghĩ nếu cứ giữ mình bận rộn thì cảm xúc nó cũng sẽ bị nhét vào xó, nhưng không may là mình vẫn phải có những khoảng nghỉ, những lúc lơ mơ trên xe bus, đi bộ trên đường, rồi sắp tới là 18 tiếng trên máy bay.
À đấy, sắp được về nhà với bố mẹ rồi. Lần này mình sẽ cố cởi mở hơn với hai cụ, sẽ coming out rồi hút chích với bố, sẽ đi ăn vặt rồi cafe với mẹ. Sẽ hang out và nói chuyện với một số người nhiều hơn. Và sẽ dành một buổi để gặp lại một vài người and that's it.
Bình thường mình không viết blog kiểu loạn xị này đâu, nhưng mà mình vừa type vừa nói oang oang với cái đầu gối, nên mình dùng văn nói.